cho gió đầy một vòng tay ôm ...



Làm sao có thể hờ hững với một trời đầy gió. bạt ngàn mây trắng trên nền trời rất xanh, cao vòi vọi. nắng đi theo chân em, khẽ khàng. thỉnh thoảng, biết em dừng lại, ngó qua, nắng vội nhảy xuống mặt hồ, trốn. Em nhìn về phía trước đi, con đường rộng thênh thênh kìa. Nắng lại khe khẽ đi theo chân em, vướng vít, có chiều níu kéo. Nhưng cơn mưa đi ngang đã cắt chia nắng và em. Mưa vãi giọt to giọt nhỏ lên trán vồ bướng bỉnh, lại còn ngửa lên hít hà. Mưa đẩy nắng lùi xa thật xa khỏi em. Mưa lạnh lùng, trơ tráo làm ướt áo em, mơn trớn đôi vai trần, và ranh mãnh len lỏi xuống giữa khuôn ngực mơ hồ ...



Nắng thì ấm và khô, mưa thì lạnh và ẩm. Mưa hiện ra rõ mồn một, khiến em phải bận tâm mới đành. Nắng mơ hồ như có như không, em xòe tay làm sao không thể lấy được một bóng nắng bên thềm. Mưa còn đó mà nắng thì đi đâu? 



Bước chân em chựng lại dưới hiên nhà, trốn mưa. Em không thích cách mưa gõ cửa, xồng xộc vào, rồi lại ráo hoảnh đi. Em thích cách nắng thơm lên má em, khiến má em hồng, như nụ hôn anh rất vội và ngượng nghịu. Em không thích mưa lúc thét gào cùng sấm chớp, cuồng nộ. Em cũng không thích lúc mưa rỉ rả nài ép bí rị. Em thích sự mạnh mẽ của nắng.



* * *



Anh như là nắng nhé. Đừng như mưa.



* * *



Có người bảo em: sao viết chi mà như hậm hực, dỗi dằn vậy ta? 

Nếu thế, em là gió này :-D
Cho gió đầy một vòng tay ôm
Mà đố ai ôm được gió nào ?
cho đầy một vòng tay nhé
như cát nằm trong lòng bàn tay, càng nắm chặt càng chẳng còn bao nhiêu nữa
như gió ôm trong vòng tay, càng ôm chặt lấy càng hụt hẫng bao nhiêu nữa
em là gió - như con số 0 tròn trĩnh ấy mà thôi - phóng khoáng, vô ưu hay đúng ra là quá ưu phiền. Gió, đưa mưa và nắng đến cuộc đời, khiến người lạc quan và cũng khiến người bi quan. Gió chưa từng ai thấy, chưa từng ai nhận ra, chưa từng ai cột lại ... Gió, thổi qua những miền đất khô cằn hoang hoải, dắt díu mưa về hỏi han. Gió, chỉ là miên man nghĩ suy không phán xét. Gió, không khiến người ta đau đớn khi va vào, nhưng cũng có khi lại đốn ngã những tâm thế không vững vàng. Gió ... đưa tiếng chuông chùa đến với người u mê. Gió ... đưa tiếng gọi của người thiết tha đến người cần tha thiết. Gió ... đưa sóng lên cao. Gió ... căng buồm ra khơi ...


Em là gió nhé. Có ai ôm gió, cho gió đầy một vòng tay ôm ...?!






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét