khi người lớn biết cô đơn ...


Mỗi khi gọi cho cậu bé IT khi cái máy tính đang làm thì tậm tịt, tôi lại say sưa áp tai nghe bài hát mà cậu ta cài làm nhạc chờ này. Hãy nghe thử và xem có lát cắt nào, dù loáng thoáng lưa thưa, là hình ảnh của một người lớn cô đơn trong bạn không nhé



Tôi không đi xe buýt vì say xe, nhưng tôi đã từng ngồi ở những nhà chờ xe buýt (khi đi bộ mỏi chân chẳng hạn) để cảm nhận sự trống trải giữa đám đông ồn ào, sự đón-đưa, những cái chạm vai vô tình do chen lấn không để lại cảm xúc, ... Giờ thì không muốn "chạm" vào bất kỳ điều gì vì sợ cảm xúc sẽ đưa mình tới với ngõ cụt quen thuộc, ngóc ngách tối tăm quen thuộc ... 

Tôi đã từng thích đi giữa cơn mưa nhẹ với chiếc dù nhạt màu hay chiếc mũ vải xùm xụp che đi cái trán vồ bướng bỉnh. Tôi đã từng chạy xe trong mưa, những cơn mưa rào bất chợt của Sài Gòn, quần áo ướt mẹp trông không được mấy thiện cảm trong mắt các mợ (con gái gì mà không nữ tính gì hết trơn). ... Giờ thì ... thật nực cười ... những trải nghiệm mong manh ngộ nghĩnh ấy ... và cả những cái nhìn nữa ... 

Tôi đã từng thích viết thư tay, và nhớ rất rõ cảm giác háo hức xốn xang khi nghe tiếng gọi "ai là Hạnh, có thư". Hàng chồng thư tay đã viết, hàng trăm con tem đã rón rén dán cẩn thận lên mép bên trái bì thư, cảm giác rất kỳ lạ khi bước vào bưu điện và còn kỳ lạ hơn nữa khi đưa lá thư qua khe hở nhỏ để sau đó biến mất trong thùng thư màu vàng... Giờ thì ai sẽ cùng tôi viết những dòng thư tay nắn nót cả ngày trời rồi chờ đợi, khi họ có thể nguệch ngoạc đủ thứ trên "tường" ở bất kỳ đâu để gửi tới cùng lúc hàng vạn người ...  

Tôi đã từng đọc sách của các nhà sư rồi tự dựng nên một nơi trú ẩn. Nơi đó giống một căn nhà trên cây hơn là một thánh đường. Lần hồi, qua thời gian, cùng với ít nhiều mất mát, đặc biệt là niềm tin, đã lâu lắm tôi không vào chùa, và nếu có vào thì không tìm thấy vòm cây xanh mát che đầu ngày nao nữa... Giờ biết neo tâm hồn mình vào đâu khi kinh kệ giáo điều ấy không còn đủ nặng để cho đời kia bớt loạn ... 

Tôi đã từng yêu thiết tha, để bây giờ thấy mình vẫn chẳng hiểu yêu là gì. Sau trận mưa dông, mới quý giá lúc sóng yên bể lặng. Cẩm tách cafe bình thản ngắm phố phường, trong đầu lẹt xẹt hàng triệu triệu hình ảnh của ngày tháng vừa trôi qua không hề bình yên. 

Ừ, thì đó, biết tôi đau bệnh hoài, 1 người quen đã an ủi một câu đầy hình ảnh thế này "bây giờ có ra bán hàng nước thì vẫn cứ thanh thản, em ạ". Đó là một người lớn tuổi trải đời, có lẽ chẳng còn điều gì chưa trải qua. Chứ còn tôi, cô tiểu thư được chiều chuộng (nghe mỉa mai quá trời), thì vẫn còn u u trong mê cung. 
Còn tiếc nuối điều gì chăng?
Tất cả chỉ còn là quá vãng, dần sẽ xa xôi, dần sẽ nhạt nhòa, trí óc đâu còn minh mẫn nữa. Xếp tất cả những văn thơ, hoa lá, ước mơ, tình yêu ... tất cả những thứ đẹp đẽ lung linh ấy... để vào một chiếc hộp ký ức, dán chặt để đừng có khi nào thòm thèm lại dở ra xem. Rồi cất đi. Rồi chôn vùi đi. 
Khi người lớn cô đơn, người lớn biết phải làm gì ... ?!?

4 nhận xét:

  1. Nhạc hay, bài viết củng rất ...cô đơn . Khi cô đơn nên tìm đến bạn bè người thân...là cách duy nhất!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cháu đang ở giữa Hà nội, nơi cháu sinh ra và lớn lên. Cháu đang ở giữa gia đình, bên cạnh người thân. Cháu còn bạn bè, còn công việc ... Tất cả vẫn còn, vẫn đó, mà con người ta vẫn cô đơn ... đến lạ ...

      Xóa
  2. À ...Thì ra mình ...quên là cô bé còn thiếu một nửa ...kia ! he he !

    Trả lờiXóa