Nhìn
cuốn lịch bàn vơi đi một nửa, tâm trạng tự dưng trùng xuống.
Nửa cuộc đời mình đã đi qua. Nghĩ thế đã là lạc quan tếu rồi.
Không
có nhiều thời gian để suy ngẫm trước khi làm một việc gì. Không còn nhiều thời gian thì
đúng hơn.
Cũng
có thể do mọi thứ đã được đúc kết trong những năm tháng qua, thói quen đã hình
thành, sự cẩn trọng cũng đã dựng nên ... vì thế mà không cần nhiều thời gian
suy ngẫm nữa (?!)
Cũng
có thể tuổi già sồng sộc đến và con người tự dưng vội vàng (?!)
Tuổi
trẻ sung sức thì lại ngây ngô, điều gì cũng mơ mơ hồ hồ, nhiệt tình thái quá
... tuy điều gì cũng cân nhắc nghĩ suy nhiều, thật nhiều, mà vẫn chẳng đâu vào
đâu.
Uhm,
ngay cả bây giờ mọi việc vẫn chẳng đâu vào đâu đấy thôi.
Đôi
lúc tự cười mình. Đời mình một màu xám đen – chủ đạo. Ngày mai thế nào, ngày
sau ra sao. Một màu xám đen. Chấm dứt hy vọng. Không còn lằn ranh nào trong con
người nữa. Chỉ có 1 việc duy nhất (và cũng tẻ ngắt) là nhích dần lên. Giống như chú ốc sên bé
xíu trên cành cây kia. Mình nhìn chú ta bò lên (hay bò xuống cũng chẳng rõ) từ
nãy giờ, chẳng được bao xa. Mình như ốc sên, mình như con rùa rụt cổ chân ngắn.
Muốn viện dẫn một đoạn đọc trong tản văn Chuyện trò của Cao Huy Thuần. Rằng: "Tôi mượn hình ảnh trà thất của Nhật mà con tôi biết nhiều qua tiểu thuyết. Cửa vào trà thất, tôi nói, bao giờ cũng thấp. Công hầu khanh tướng gì bước vào trà thất đều phải cúi đầu. Các tay võ sỹ nghênh ngang gươm kiếm lại còn phải bỏ gươm bên ngoài để vào bên trong. Cúi đầu là vất bỏ tất cả những vướng bận của thế giới bên ngoài để thấy được một bên trong kỳ diệu. Mà bên trong kỳ diệu ở chỗ trống không, không đồ vật, không tiếng nói, chỉ một vài cử chỉ im lặng. Cúi đầu trước cái trống không của trà thất, vất bỏ tất cả để được trống không, ấy là mầu nhiệm mở ra trước mắt. Mầu nhiệm không bao giờ đến với chén trà khi người cầm chén trong tay vướng đầy ngã mạn. Cúi đầu là vất ngã mạn ấy đi, vất luôn câu hỏi "tại sao phải lạy". Càng cúi sát, càng rạp mình, ngã mạn càng mất, chén trà và người uống trà khi đó mới là một. Muốn gọi chén trà đó là Phật cũng được."
Đôi lần tiếc sao mình
đã sinh ra là người “cao không tới thấp không thông” như thế này cơ chứ.
Nếu mình sinh
ra trong nghèo khó, lúc này đang lang thang bán vé số dạo, gầy đét, khô rang,
mái tóc xơ tướp, đôi mắt lúc nào cũng thoảng thốt lơ ngơ, lo sợ bị cướp giật,
lo sợ bị lừa phỉnh, ít học không biết chữ, sống trong 4 vách thưa, mưa trước mặt nắng
sau lưng, từng cơn ngủ chợp chờn trên nền đất lạnh chỉ dám mơ một gò đất cao để
đỡ lụt … Có lẽ, mình sẽ không suy nghĩ như thế này đâu. Ồ, đương nhiên, không viết
được thế này (vì không biết chữ mà). Mình đã không có ước mơ nhiều như đã từng
mơ mộng. Mình chỉ mong 1 ngày trôi qua, không đói, không bị đuổi ra khỏi nhà trọ
vì thiếu tiền, một đêm yên ổn.
Nếu
không thì hẵng là một kẻ giàu có ấy. Lúc đấy chưa chắc đã viết những thứ này. Vì
mình chẳng có gì phải suy tư. Đói ư? Lạnh ư? Thiếu ư? Có thể nào 1 con bé đỏng
đảnh nhà giàu lại suy tư vì mình Thừa nhiều quá chăng? Hix
Có
lúc mình đã thầm ước ao, giá như mình không may mắn. Không may mắn hơn nữa. Nghèo khổ thật
nghèo khổ. Thiếu thật thiếu. Không chồng không con không gia đình. Mình là con
số O tròn trĩnh. Một ngày nào đó, mình chẳng may bị làm sao đó, con số O ngã
lăn quay. Lăn quay. Lăn về phía cuối con đường. Nằm lại. Chẳng ai biết. Chẳng
ai quan tâm. Chẳng liên quan, chẳng ảnh hưởng tới ai.
Những
giai đoạn khó khăn mình đã đối mặt. Sau mỗi lần, lại càng ao ước nhiều hơn. Được
chết một cái chết vô tư, không vướng bận. Có thể ra đi bất kỳ lúc nào. Mà mình
muốn.
Có
lẽ, Ông Trời biết cái tính mình ngang và khùng khùng vậy nên đã đẩy mình vào thứ
gọi là tình yêu, hôn nhân và làm mẹ. Đó là những sợi dây níu mình lại trên mảnh
đất này. Với cuộc đời này. Bay lên không xong. Rơi xuống cũng không xong.
Ngã mạn!
Cái thứ ngã mạn trong mình cũng "cao không tới thấp không thông" là thế. Chán. Không phải là chán cái công việc mà mình chẳng lựa chọn. Không phải như chán cái váy mặc rất đẹp khi mình gần 60 kí lô, mà bây giờ không còn phù hợp khi còn 49 kgs nữa. Không hẳn là chán cái xe đang đi không sành điệu. Không thể bảo chán vì không có nhà riêng.... Chán là chán cả cái cuộc đời này. Xóa ván cờ này, ta bày một keo khác đi! Muốn giành được một thỏa thuận với gã nợ tên Đời, không thể bằng cách chạy trốn. Trốn đi đâu được ra khỏi gầm Trời này, mặt đất này. Trốn đâu ra khỏi được cái sự chán. Vì lẽ, nó ở ngay giữa con người mình chứ đâu nữa. Chẳng bước xa hơn được cái bóng của chính mình đâu.
Chỉ có một nơi may ra có thể trốn được. Đến đó, phải bước qua một ranh giới, để đến với cái chết.
Ngã mạn!
Mình sẽ tiếp tục cúi đầu thật thấp. Bỏ mọi thứ lại phía sau. Không để trong lòng những điều khó chịu cho dù chúng không hề dễ hiểu.
Mình cười trước sự đối xử bất công. Mình cười trước sự ngỡ ngàng kèm theo đố kỵ của những kẻ sinh sự. Mình cười và sẵn sàng cho họ vượt lên. Mình sẵn sàng cúi đầu thật thấp, thấp hơn cả điều con người có thể tưởng tượng ra. Để mong thấy điều kỳ diệu của sự trống không. Ở nơi, người ta tưởng rằng chấm dứt mọi sự. Thì ở nơi đó, mình mới thực sự bắt đầu ...
__________________