nhật ký ngày 18 tháng 11


Mỗi khi chiều về, cảm thấy thư thái nhất lúc đi trên đường. Con đường mù mịt sương và khói bụi và lạnh nữa. Cái lạnh đầu mùa thường hanh heo, khiến làn da đã khô còn nẻ toác ra thêm. Tôi chạy xe đôi khi thiếu cẩn trọng. Bây giờ thì việc chạy xe chỉ là theo thói quen, tránh ổ gà ổ voi hay 1 chiếc xe ô tô xói đèn pha vào mắt kiếng, chỉ còn là nhích nhẹ tay lái. Câu chuyện ở cơ quan chắp vá, lùng nhùng trong đầu cho đến khi tôi suýt va quệt với xe nào đó. Thế là mọi thứ sẽ bị xóa sạch.

Dạo này nghĩ tới Noel, nghĩ tới ngày hôm đó lạnh thế nào, đi đâu, với ai. Thèm đủ thứ. Bánh trôi tàu nóng với nước gừng. Vài miếng bít tết hay xuýt xoa bên vỉ đồ nướng...Thèm đi dạo. Với khăn len ấm. Với váy dạ. Với ước ao “đêm nay sẽ có tuyết”. Biết đâu, khi trời Hà nội có tuyết, những điều kỳ diệu đẹp đẽ sẽ xảy tới. Ví dụ như những đứa trẻ sẽ khỏi ốm, sẽ rời khỏi giường bệnh và về nhà với cha mẹ. Ai đó sẽ ở lại trong vòng tay yêu thương. Những lời chia tay trở nên viển vông và vô nghĩa. Đoàn tụ. Mọi người trở nên thân thiện...

Kệ. Cứ giữ những ao ước cỏn con vớ vẩn như thế mà đi đến tuổi bốn mươi. Thời gian trôi, tàn nhẫn cuốn phăng đi mọi thứ tuyệt đẹp và những người ta yêu quý. Vậy mà ta chẳng làm gì được. Tôi chưa bao giờ thôi ám ảnh bởi hình ảnh cô bé ấy, từ khi chúng tôi biết đến nhau. Lần đầu tiên đọc về cô bé bán diêm là khi nào nhỉ?! Có phải là khi học lớp ba lớp bốn gì đó không...Không nhớ nổi nữa. Nhưng, kể từ đó, mình và bạn ấy như chung 1 số phận. Ngay cả khi type những dòng này, hình ảnh ấy vẫn hiện ra rõ nét, cái lạnh ấy len vào từng tế bào. Tôi muốn khóc và thèm được bay lên không trung, biến mất vào màn đêm tối tăm kia. Không bao giờ trở lại nữa. Không còn đau đớn và tủi hổ. Một nỗi đau đớn xót xa chợt dâng lên. Nhưng, cơn lạnh sẽ cô đọng những giọt nước mắt, không cho chúng lăn xuống...

Đối với một người không còn biết ước điều gì nữa, mọi thứ trước mắt là đại dương mênh mông. trắng xóa. Một cơn sóng ập tới, tôi sẽ nhắm mắt lại, chờ đợi. Cơn bão ngoài kia đâu có xá gì với cơn bão trong lòng. Nỗi đau thể xác đâu có xá gì với nỗi đau trong lòng, một nỗi đau đớn âm thầm gặm nhấm dần dần mỗi ngày mỗi tuần ... Tôi cảm nhận cuộc sống dần ngắn lại. Chưa tới bốn mươi mà. Có nỗi mỉa mai nào hơn khi một con người chối từ quyền được sống. Nhưng tôi nghĩ, nên tôn trọng quyền được chết. Tạo hóa đã không cho họ lựa chọn khi sinh ra. Thì hãy cho con người được chọn quyền chết. Ác nghiệt thay khi người ta không thể chết, khi đã chết. 

Tôi cần phải khước từ nhiều thứ lắm. Cần phải bỏ đi cái Tôi. Cần phải cúi đầu sát đất, sám hối suốt quãng đời còn lại. Đó là điều nên làm, cho quãng đường bớt xa. Cho nỗi thống khổ được thoát ra. Bởi lặng lẽ trong đêm, còn quá nhiều nỗi oan chưa giải, còn nhiều lắm nỗi xót xa khốn cùng, còn vô vàn những đớn đau không nói thành lời không thể ghi ra giấy... Ai đã mang tôi đến đây và bỏ tôi ở lại? Để mỗi ngày sống với hoang mang kiếm tìm. Ai đã bỏ tôi lại nơi này ... 




































Chán

Chính xác là chán mọi thứ xung quanh.
Chán chường đến với mình theo một chu kỳ, đến rồi đi, cao rồi thấp. Nhưng chắc chắn, nó vẫn cứ luẩn quẩn đâu đó, chực chờ, theo dõi và đâm lén sau lưng.
Khi đó, nhìn đâu cũng thấy màu xám chì. Thậm chí hình ảnh 1 đứa trẻ bụ bẫm xinh xắn ấm áp lẫm chẫm đi vào cái mảng màu ấy, cũng không thể được coi là 1 chấm đỏ.

Khi ấy, mình lơ đãng với mọi thứ xung quanh.
Đó là một cách để cái chán tự chán và bỏ đi.

Nếu ngồi nhìn đau đáu vào nó, nó sẽ ăn tươi nuốt sống mình mất.
Mình không cai cà phê sáng. Mình uống thêm chút trà bạc hà mỗi chiều và nước hoa quả mỗi tối. Vẫn thích ánh sáng, âm thanh, nhún nhảy và những nhịp điệu.
Nếu không đau đầu sẽ đi bộ thật nhiều.

Ôi, viết cũng chán nữa, đó là bệnh mất rồi. Chán - ta ghét ngươi vô cùng.

Tản mạn chiều thứ Sáu


Nhận được tin nhắn của lớp cấp II, rủ đi thăm cô giáo chủ nhiệm nhân dịp 20/11. Đáng lẽ, có facebook thì đã nhận được tin rồi. Có mỗi mình không lập facebook nên tụi nó phải gửi tin nhắn vào điện thoại. Ngay cả điện thoại cũng là loại cục gạch, xước sát ghê người, ai nhìn thấy cũng lắc đầu lè lưỡi (mà không dám cười).

Giờ đi đâu cũng thấy hỏi nhau “bạn có facebook không?”. Lại nhớ. Cách đây chục năm, mọi người còn nhắn tin cho nhau bằng cái máy to bằng 2 cái bao diêm, mấy ông cứ hay cài ở thắt lưng để giải quyết khâu oai, kêu to ơi là to, rung ơi là rung (đến người đứng cạnh cũng bị rung nữa :-D, tiếng Việt không dấu đọc đến là đau đầu. Ấy vậy mà giờ đã lên đời, facebook, facebook, facebook.

Nhưng không dại gì mà lập facebook. Không chơi thứ đó cũng không chết ai, lại càng không dễ làm chết mình. Nghe nói các Sếp đều có facebook cả. Để kinh doanh, bán hàng online ư? Để tối nào cũng bật máy ngồi đồng từ 23h đến 3h sáng ư? Để cập nhật status “trưa nay ăn gì?”, “ngủ ngon không?”, “trông mình trong bộ váy mới có bảnh không?” ư? ...  Hâm à …

Nghe nói, khá nhiều nhân viên (không hiểu nghĩ thế nào) đã add Sếp vào friend list. Ô hô, thật thú vị. Ở cơ quan, “đi nhẹ nói khẽ cười duyên” là khẩu hiệu. Giờ lên mạng, ảo điên đảo đi, ảo tung chảo đi, xả ra một cơ số thứ cho nhẹ người đi. Thì bạn lại tiếp tục, cười duyên (mặc dù mặt sưng vù lên như lệnh vỡ), đi nhẹ (log in – out nhẹ nhàng, thậm thụt, bí hiểm), nói khẽ (hơ, vụ này là ức chế nhất). Mình đoán, khá nhiều "thuốc điều trị nhân viên" đã ra đời từ facebook. Chẳng trúng thì … trượt cũng chỉ 10% thôi. Nhân viên vô tư lắm cơ. Nhân viên hồn nhiên lắm cơ. Người ta nói “hồn nhiên như cô tiên” ấy, em hồn nhiên rồi có ngày em sẽ “bay đi” nhẹ như cô tiên luôn. Chả biết đâu mà lần. Mọi bức xúc cứ thả lên facebook. Ghét ai, yêu ai cứ thả hết lên facebook. Mong rằng nó trôi đi, mai rồi thôi, mai rồi quên. Dễ thế thì … hí hí...

Cuộc sống đã dễ dàng lắm sao mà còn mua thêm dây buộc mình. Vài lần đã hô quyết tâm “cai net” nhưng đã cai được đâu. Còn sầu não, lo âu là còn net. Va vào lắm thứ ê chề ôi diêu ở đời thực thì lại úp mặt vào net mà khóc than. Đôi khi, cái màn hình chẳng có tí chiều sâu này, cái lạnh lẽo của đất mảnh đất lắm người nhiều ma này, lại là nơi chốn đi-về nhiều nhất của con người thời đại số hóa.

Mọi thứ chỉ còn loay hoay với 1-0-1-0-1-0 gi gỉ gì gi đó. Từ khi có thứ gọi là “mạng ảo” ra đời, mọi thứ được nó che đậy theo cách khác cái cách con người ta khoác manh áo manh quần. Lại nhớ, mấy hôm nay, con gái loay hoay với câu hỏi “... sinh ra để làm gì?”. Con gái hỏi mẹ “áo sinh ra để làm gì?” - “để con không bị lạnh, không hở ti hở rốn” - “quần sinh ra để làm gì?” - “để con không là cô gái Hơ Mông” (con gái cười hi hi híp cả mắt) “Hơ Mông là hở mông hả mẹ?” - “ừm”

Đấy. Đôi khi lên mạng chỉ để gạch ngang gạch dọc như con bé trốn học đi chơi cặp đeo lủng củng sau lưng, tay lem nhem mực, buồn bực gì đó, tay kia cầm cái que dí xuống đất, vừa đi vừa lẩm bẩm … Đôi khi lên mạng ảo để khóc thật. Say ảo để đời cứ tỉnh queo. Mệt mỏi tận chân tóc, mà đôi khi đọc những gì mình viết đôi khi “bị nghĩ” là một cô gái đôi mươi chờ tình yêu đầu đời. Hơi hâm, hí hí. Kệ. Ở đây thì kệ là kệ thật. Mọi thứ trôi đi và chìm, và biến mất trên mạng ảo, không có thứ gì dễ hơn thế. Vì thế mà mình thích face. Nhưng đó là face to face hơn.
* * * 
Chiều nay lại phải về muộn vì một phó tổng ghé qua thăm đơn vị đột xuất. Ừ, khách quý tới nhà, ai cũng tươm tất, lịch sự nhất có thể là đúng rồi. Cả cơ quan chạy như chạy giặc, thu dọn, trang điểm lần nữa (cứ để thế về nhà, thế nào cũng rách việc với thằng chồng lắm chuyện cho mà xem). 

Thế nhưng, mình vẫn giá như đừng quá tươi tỉnh, đừng quá sạch sẽ và quá im ắng như thế. Như bông hoa cắm vào lọ từ sáng, đến chiều cũng kém tươi rồi, mà hoa chỉ có mỗi việc là đứng đó đung đưa thôi đấy. Chứ nhân viên thì bị quay như chong chóng cả ngày trời. Hơn 5h chiều rồi, mà ai cũng tươi roi rói thế, nếu là mình thì mình nghĩ "cả ngày mấy nường này chỉ ngồi soi gương trang điểm thôi sao". 

Giá như sếp thấy nhân viên của mình tiếp khách VIP với yêu sách trên trời. Giá như sếp thấy nhân viên tiếp khách hàng sẵn sàng văng đủ thứ xích líp vào mặt nhân viên khi không được việc. Giá như sếp được thấy nhân viên làm việc trong 1 môi trường như thế nào, 1 ngày làm việc bình thường của nhân viên ra sao. Ô hay, thực ra Sếp có ngồi ở hoang đảo đâu nhỉ?! Sếp ngồi giữa nhân viên cơ mà ... Ấy thế mà, cũng có nhiều chuyện hay, mà Sếp nên không hề biết. Mình cứ giá như như thế...một ngày không có gì đột xuất...không bày vẽ, tô trát, mọi thứ được phô bày, đúng với những gì thuộc về chúng...

Sếp này là 1 trong những thần tượng của mình trong công việc, mình đã nói thế với mọi người, cũng không hẳn quá đáng. Nôm na thì là người ít tai tiếng nhất. Mà dân đen mắt toét, có khi cũng nhầm, là thường. haizzz
* * *



Chả biết viết gì vào nhật ký, xao lãng toàn tập, đúng là thiếu máu não!

Status cho ngày hôm nay "đã đăng ký tham gia"
http://runforchildrenhanoi.org/vi/

Vậy là tháng 11 chọn mình chứ không phải mình chọn tháng 11. Để bận rộn. Mình chẳng có gì liên quan tới tháng 11 cả. Ừa, vì lúc nào mình chả lắm ý tưởng này nọ. Thực tế có, mà mơ mộng hão huyền cũng có. Đủ cả.
Tuần này, thứ bảy không phải đi làm. Ngủ.
Sáng chủ nhật tham gia chạy bộ. Chiều chắc lại ngủ hoặc chạy lên Hàng Mã lùng máy rập cánh hoa. Tết này không định trưng cành đào mà trưng thứ mình đang lọ mọ thiết kế.

Tuần sau, thứ sáu đi khám sức khỏe. thứ bảy đi làm cả ngày. Mất ngủ.
Sáng chủ nhật tham gia hội chợ gây quỹ từ thiện. Chiều ngủ.

Tuần sau có ngày 20/11 - ngày "ngoại giao" cô giáo của con gái. Haizzz. Ai bảo nhận chân vác tù và cơ.

Sang tháng 12, mọi thứ sẽ trôi đi rất nhanh về mốc 31/12. Thay cuốn lịch năm mới. Chuẩn bị kế hoạch Noel cho trẻ con. Không thể để thời gian chết. Hay nói cách khác, không thể để cho thời gian nó giết mình được.

Vậy là 2 năm rồi không dành cho mình 1 chuyến du lịch thực sự nào. Trong giấc mơ, đôi khi vẫn thấy mình nằm xoài trên bãi biển cát trắng, xung quanh vắng tanh, bỏ lại sau lưng thành phố quá đỗi thân quen, những nỗi lo lắng quẩn quanh ... phải là 1 tháng xa rời tất cả mọi thứ. Thực tế không thể nào đẹp như mơ, nên chả tốn tiền cho những thứ viển vông thấy rõ như thế. Có tiền bây giờ, tiêu cho bằng hết giúp được ai thì giúp. Chả nghĩ nữa.

Người bận rộn là người hạnh phúc. Mình đang tận hưởng những ngày tháng không phải lo nghĩ về ai, mà cũng không có ai lo nghĩ cho mình. Người khuấy động cuộc sống của mình và khiến tâm trí mình luôn xao động theo một hướng tích cực ấy.


Cả Ngố viết trong ngày 05 tháng 11,


Nhiều lúc thèm muốn được khá giả. Thèm thế, để có thể nhận nuôi 1 đứa trẻ. 
Nhiều lúc, nước mắt cứ thế lặng lẽ chảy, bất kể lúc đó tôi đang ở trong cơ quan hay ngồi trước máy tính ở phòng riêng, khi đọc được những dòng chữ về các thai nhi bị chối bỏ. Ngay khi mới hình thành hay đã sẵn sàng để sống. 
Một sự ớn lạnh chạy dọc trong cơ thể, như thể tôi đang nghe thấy tiếng những dụng cụ y tế lạnh như băng sáng loáng lanh canh lạnh lùng truyền qua lại giữa những bàn tay đeo găng trắng. 
Những đứa trẻ được tạo nên sau những phút giây hạnh phúc. Hẳn rồi. Tôi không muốn nghĩ khác đi. Tôi cứ muốn nghĩ và tin như thế. Rằng chúng được tạo nên từ tình yêu và hạnh phúc. Như là 1 tia lóe sáng của hạnh phúc, nó xẹt qua và tạo nên 1 số phận trớ trêu. Vốn dĩ thần kinh hay căng thẳng, nên tôi không chịu nổi việc nhìn ai đó đang chịu nỗi đau đớn. 

Thà rằng, khi yêu ai đó, không thể đến được với nhau, người ta bóp nghẹt trái tim mình, để lãng quên. 
Thà rằng, khi không còn yêu ai đó, không thể đem lại hạnh phúc cho nhau, người ta bóp nghẹt trái tim mình để cao thượng nói lời chia tay, thay vì hủy hoại đời sống của người kia. 

Xã hội Việt Nam thời nay, mỗi ngày càng nhiều thêm những tình yêu thương mù quáng. Trên báo đài, hàng ngày hàng giờ vẫn đưa tin về kẻ hành hung hay giết người mình yêu. Số đông gọi họ là "kẻ mù quáng". Còn tôi gọi họ là "kẻ bỏ đi". 
Không yêu thương nhau thì thôi chứ. Lặng lẽ đi ngang qua nhau đi chứ. Thây kệ cuộc đời của nhau ra sao, thây kệ cuộc sống của nhau ra sao. Cớ sao lại đến, xóa dấu ngăn cách dửng dưng, nói lời yêu thương, neo vào lòng nhau những niềm tin chẳng mong manh đâu, niềm tin ấy đủ để người ta vượt qua khoảng cách - không gian - thời gian – sự miệt thị – trao gửi điều quý giá nhất – thậm chí bỏ gia đình quê quán đấy. Đủ để nếu không còn niềm tin ấy nữa, người ta có thể khiến mình không còn tồn tại nữa.

Giá như cuộc sống đỡ nhọc nhằn hơn, tôi chắc chắn sẽ nhận nuôi 1 đứa trẻ. Một sinh linh bé bỏng, được tạo ra khi hạnh phúc đi ngang qua hai người - đáng - lẽ - là - người - xa - lạ - trong - đời, chỉ một giây phút thôi. Như ngôi sao băng kia. Đẹp mà lạnh giá làm sao. Kỳ thú mà lại ngắn ngủi làm sao. 

Dẫu rằng, khi lớn lên, tôi sẽ không thể nói với đứa trẻ về tình yêu thương của cha mẹ ông bà nội ngoại và Gia đình của nó. Tựa như đứa bé ấy khi bước vào đời, phải đặt bước chân lên nền đất yếu, nhưng tôi tin, đôi chân nó sẽ sớm cứng cáp và linh hoạt hơn những đứa trẻ có điểm tựa. 

Tôi ước ao xã hội này sớm bớt đi những điều giả dối, lọc lừa, nhất là trong tình yêu. Thà rằng cứ sống lạnh lẽo một chút, thực tế một chút, như người Nhật Bản. Nhất quyết không yêu, không lập gia đình, không sinh con đẻ cái. Thà rằng cứ chọn cách sống như một chú robot được lập trình như thế. Còn hơn vô số kẻ sống tẻ nhạt, bằng việc luôn khẳng định họ không ngừng yêu và chinh phục hết người này tới người khác (điều đó mới nhạt nhẽo và đáng thương làm sao) ... Tình  yêu đó ư. Mà lại đem tới cho xã hội ngày càng nhiều những đứa trẻ bị tổn thương vậy sao ? ! ... thật chớ trêu thay


nhật ký ngày 3 tháng 11

Đã sang tháng mười Một. Hoa sữa mấy hôm rồi lại nở rộ, mùi hương lan tỏa khắp không gian. Lòng dạ cứ nôn nao. Nhớ. Một chút nuối tiếc. Hơi buồn. Chạnh lòng. Tỉnh giấc mỗi sáng, việc đầu tiên là khóc. Thấy mình quá tệ. Cũng may là chỉ tệ với bản thân. Mình có thể khiến mình tồi tệ hơn. Nhưng tuyệt đối không thể nào làm ảnh hưởng tới người ấy. Mình mong người ấy quên đi kỷ niệm và sống hạnh phúc. Không thể hình dung nổi, đến tận mùa hoa sữa năm nay, mình mới có những kỷ niệm với hoa, với người. Những kỷ niệm đẹp đến xao lòng. Đẹp đến không nỡ quên. muốn quên ư? lòng phải nhận thêm chút đớn đau! ... Và mình đã nhận đớn đau. 

Mình cần gì, chờ đợi gì, mong ước gì không. Hình như là không. Không một chút gì. Không muốn ăn. Có cảm giác chán ăn. Đến bữa vẫn ngồi vào bàn, để mọi người thấy mình không khác biệt. Bây giờ, việc biến hóa như tắc kè hoa để không khác biệt, trở thành thói quen rồi. Thực ra, mình vẫn luôn khác biệt. Cái cách nghĩ và làm mọi thứ trở nên rối tinh, hoặc ngược lại, trôi đi vô định, chỉ có ở mình hay sao ấy. Giờ thì ở mình toát ra một sự lạnh lẽo khô cứng. Mình cũng chẳng muốn thay đổi nữa. Muốn giữ nét mặt lạnh như băng. Gương mặt không cảm xúc. Như chính lòng mình không chút cảm xúc vậy. Cảm xúc giờ đây chẳng có ý nghĩa gì nữa. Người ta đi qua nhau vội vã. Cảm ơn, Xin lỗi vội vã. Mình muốn giữ ánh mắt ấy lâu hơn chút nữa, cũng chẳng được đâu. 

Đôi lúc thấy mình cứ trôi đi, trôi mãi thôi. Mắt không nhìn rõ mặt người. Tai không nghe rõ tiếng người. Trái tim không đập những nhịp thảng thốt nữa. Không còn nghĩ gì nữa. Máu trong tim dường như đã đông cứng... Không bước tới, không đón nhận. Chỉ như một ngọn nến cháy dở và đã lụi tàn. Đã từng cháy sáng ấm áp. Mà khi ngọn nến cháy sáng ấm áp người ta đến ngồi gần bên để sưởi ấm và ngắm nghía. Khi tim nến đã lạnh, xung quanh ngọn nến ấy chỉ còn toàn bóng đêm mà thôi. Biết vậy. 

Ai đã đem mình tới và để mình lại nơi đây. Thế giới dành cho những người như mình ở đâu. Vô vọng.

Sắp tới Noel rồi. Sau đó, nhanh thôi, sẽ là Tết dương lịch và Tết Âm lịch. Vì còn những mốc để thời gian níu vào. Nên nghĩ tiếp một kế hoạch cho tụi trẻ con. Làm gì đó để thấy mình còn tồn tại. Làm gì đó để thấy mình không vô hình giữa thế giới này. 

Trái tim đau quá thường xuyên, đến không thể chịu nổi cảm giác bị bóp nghẹt mỗi khi khóc. Đến khi nào cái chán chường, đau đớn lấn át, bóp cổ mình, đè bẹp mình, lúc cầm dao lên cứa cổ tay, mới là lúc chả còn gì nữa. Hết hoàn toàn. 

Từ bây giờ đến lúc đó, còn nhiều cuộc chiến nội tâm không đơn giản đâu. Mình hay nỗi đau đớn sẽ mạnh hơn đây?