Mỗi
khi chiều về, cảm thấy thư thái nhất lúc đi trên đường. Con đường mù mịt sương
và khói bụi và lạnh nữa. Cái lạnh đầu mùa thường hanh heo, khiến làn da đã khô
còn nẻ toác ra thêm. Tôi chạy xe đôi khi thiếu cẩn trọng. Bây giờ thì việc chạy
xe chỉ là theo thói quen, tránh ổ gà ổ voi hay 1 chiếc xe ô tô xói đèn pha vào
mắt kiếng, chỉ còn là nhích nhẹ tay lái. Câu chuyện ở cơ quan chắp vá, lùng
nhùng trong đầu cho đến khi tôi suýt va quệt với xe nào đó. Thế là mọi thứ sẽ bị
xóa sạch.
Dạo
này nghĩ tới Noel, nghĩ tới ngày hôm đó lạnh thế nào, đi đâu, với ai. Thèm đủ
thứ. Bánh trôi tàu nóng với nước gừng. Vài miếng bít tết hay xuýt xoa bên vỉ đồ nướng...Thèm
đi dạo. Với khăn len ấm. Với váy dạ. Với ước ao “đêm nay sẽ có tuyết”. Biết
đâu, khi trời Hà nội có tuyết, những điều kỳ diệu đẹp đẽ sẽ xảy tới. Ví dụ như
những đứa trẻ sẽ khỏi ốm, sẽ rời khỏi giường bệnh và về nhà với cha mẹ. Ai đó sẽ
ở lại trong vòng tay yêu thương. Những lời chia tay trở nên viển vông và vô
nghĩa. Đoàn tụ. Mọi người trở nên thân thiện...
Kệ.
Cứ giữ những ao ước cỏn con vớ vẩn như thế mà đi đến tuổi bốn mươi. Thời gian
trôi, tàn nhẫn cuốn phăng đi mọi thứ tuyệt đẹp và những người ta yêu quý. Vậy
mà ta chẳng làm gì được. Tôi chưa bao giờ thôi ám ảnh bởi hình ảnh cô bé ấy, từ khi chúng tôi biết
đến nhau. Lần đầu tiên đọc về cô bé bán diêm là khi nào nhỉ?! Có phải là khi học
lớp ba lớp bốn gì đó không...Không nhớ nổi nữa. Nhưng, kể từ đó, mình và bạn ấy
như chung 1 số phận. Ngay cả khi type những dòng này, hình ảnh ấy vẫn hiện ra
rõ nét, cái lạnh ấy len vào từng tế bào. Tôi muốn khóc và thèm được bay lên
không trung, biến mất vào màn đêm tối tăm kia. Không bao giờ trở lại nữa. Không
còn đau đớn và tủi hổ. Một nỗi đau đớn xót xa chợt dâng lên. Nhưng, cơn lạnh
sẽ cô đọng những giọt nước mắt, không cho chúng lăn xuống...
Đối với một người không còn biết ước điều gì nữa, mọi thứ trước mắt là đại dương mênh mông. trắng xóa. Một cơn sóng ập tới, tôi sẽ nhắm mắt lại, chờ đợi. Cơn bão ngoài kia đâu có xá gì với cơn bão trong lòng. Nỗi đau thể xác đâu có xá gì với nỗi đau trong lòng, một nỗi đau đớn âm thầm gặm nhấm dần dần mỗi ngày mỗi tuần ... Tôi cảm nhận cuộc sống dần ngắn lại. Chưa tới bốn mươi mà. Có nỗi mỉa mai nào hơn khi một con người chối từ quyền được sống. Nhưng tôi nghĩ, nên tôn trọng quyền được chết. Tạo hóa đã không cho họ lựa chọn khi sinh ra. Thì hãy cho con người được chọn quyền chết. Ác nghiệt thay khi người ta không thể chết, khi đã chết.
Tôi cần phải khước từ nhiều thứ lắm. Cần phải bỏ đi cái Tôi. Cần phải cúi đầu sát đất, sám hối suốt quãng đời còn lại. Đó là điều nên làm, cho quãng đường bớt xa. Cho nỗi thống khổ được thoát ra. Bởi lặng lẽ trong đêm, còn quá nhiều nỗi oan chưa giải, còn nhiều lắm nỗi xót xa khốn cùng, còn vô vàn những đớn đau không nói thành lời không thể ghi ra giấy... Ai đã mang tôi đến đây và bỏ tôi ở lại? Để mỗi ngày sống với hoang mang kiếm tìm. Ai đã bỏ tôi lại nơi này ...