Tản mạn chiều thứ Sáu


Nhận được tin nhắn của lớp cấp II, rủ đi thăm cô giáo chủ nhiệm nhân dịp 20/11. Đáng lẽ, có facebook thì đã nhận được tin rồi. Có mỗi mình không lập facebook nên tụi nó phải gửi tin nhắn vào điện thoại. Ngay cả điện thoại cũng là loại cục gạch, xước sát ghê người, ai nhìn thấy cũng lắc đầu lè lưỡi (mà không dám cười).

Giờ đi đâu cũng thấy hỏi nhau “bạn có facebook không?”. Lại nhớ. Cách đây chục năm, mọi người còn nhắn tin cho nhau bằng cái máy to bằng 2 cái bao diêm, mấy ông cứ hay cài ở thắt lưng để giải quyết khâu oai, kêu to ơi là to, rung ơi là rung (đến người đứng cạnh cũng bị rung nữa :-D, tiếng Việt không dấu đọc đến là đau đầu. Ấy vậy mà giờ đã lên đời, facebook, facebook, facebook.

Nhưng không dại gì mà lập facebook. Không chơi thứ đó cũng không chết ai, lại càng không dễ làm chết mình. Nghe nói các Sếp đều có facebook cả. Để kinh doanh, bán hàng online ư? Để tối nào cũng bật máy ngồi đồng từ 23h đến 3h sáng ư? Để cập nhật status “trưa nay ăn gì?”, “ngủ ngon không?”, “trông mình trong bộ váy mới có bảnh không?” ư? ...  Hâm à …

Nghe nói, khá nhiều nhân viên (không hiểu nghĩ thế nào) đã add Sếp vào friend list. Ô hô, thật thú vị. Ở cơ quan, “đi nhẹ nói khẽ cười duyên” là khẩu hiệu. Giờ lên mạng, ảo điên đảo đi, ảo tung chảo đi, xả ra một cơ số thứ cho nhẹ người đi. Thì bạn lại tiếp tục, cười duyên (mặc dù mặt sưng vù lên như lệnh vỡ), đi nhẹ (log in – out nhẹ nhàng, thậm thụt, bí hiểm), nói khẽ (hơ, vụ này là ức chế nhất). Mình đoán, khá nhiều "thuốc điều trị nhân viên" đã ra đời từ facebook. Chẳng trúng thì … trượt cũng chỉ 10% thôi. Nhân viên vô tư lắm cơ. Nhân viên hồn nhiên lắm cơ. Người ta nói “hồn nhiên như cô tiên” ấy, em hồn nhiên rồi có ngày em sẽ “bay đi” nhẹ như cô tiên luôn. Chả biết đâu mà lần. Mọi bức xúc cứ thả lên facebook. Ghét ai, yêu ai cứ thả hết lên facebook. Mong rằng nó trôi đi, mai rồi thôi, mai rồi quên. Dễ thế thì … hí hí...

Cuộc sống đã dễ dàng lắm sao mà còn mua thêm dây buộc mình. Vài lần đã hô quyết tâm “cai net” nhưng đã cai được đâu. Còn sầu não, lo âu là còn net. Va vào lắm thứ ê chề ôi diêu ở đời thực thì lại úp mặt vào net mà khóc than. Đôi khi, cái màn hình chẳng có tí chiều sâu này, cái lạnh lẽo của đất mảnh đất lắm người nhiều ma này, lại là nơi chốn đi-về nhiều nhất của con người thời đại số hóa.

Mọi thứ chỉ còn loay hoay với 1-0-1-0-1-0 gi gỉ gì gi đó. Từ khi có thứ gọi là “mạng ảo” ra đời, mọi thứ được nó che đậy theo cách khác cái cách con người ta khoác manh áo manh quần. Lại nhớ, mấy hôm nay, con gái loay hoay với câu hỏi “... sinh ra để làm gì?”. Con gái hỏi mẹ “áo sinh ra để làm gì?” - “để con không bị lạnh, không hở ti hở rốn” - “quần sinh ra để làm gì?” - “để con không là cô gái Hơ Mông” (con gái cười hi hi híp cả mắt) “Hơ Mông là hở mông hả mẹ?” - “ừm”

Đấy. Đôi khi lên mạng chỉ để gạch ngang gạch dọc như con bé trốn học đi chơi cặp đeo lủng củng sau lưng, tay lem nhem mực, buồn bực gì đó, tay kia cầm cái que dí xuống đất, vừa đi vừa lẩm bẩm … Đôi khi lên mạng ảo để khóc thật. Say ảo để đời cứ tỉnh queo. Mệt mỏi tận chân tóc, mà đôi khi đọc những gì mình viết đôi khi “bị nghĩ” là một cô gái đôi mươi chờ tình yêu đầu đời. Hơi hâm, hí hí. Kệ. Ở đây thì kệ là kệ thật. Mọi thứ trôi đi và chìm, và biến mất trên mạng ảo, không có thứ gì dễ hơn thế. Vì thế mà mình thích face. Nhưng đó là face to face hơn.
* * * 
Chiều nay lại phải về muộn vì một phó tổng ghé qua thăm đơn vị đột xuất. Ừ, khách quý tới nhà, ai cũng tươm tất, lịch sự nhất có thể là đúng rồi. Cả cơ quan chạy như chạy giặc, thu dọn, trang điểm lần nữa (cứ để thế về nhà, thế nào cũng rách việc với thằng chồng lắm chuyện cho mà xem). 

Thế nhưng, mình vẫn giá như đừng quá tươi tỉnh, đừng quá sạch sẽ và quá im ắng như thế. Như bông hoa cắm vào lọ từ sáng, đến chiều cũng kém tươi rồi, mà hoa chỉ có mỗi việc là đứng đó đung đưa thôi đấy. Chứ nhân viên thì bị quay như chong chóng cả ngày trời. Hơn 5h chiều rồi, mà ai cũng tươi roi rói thế, nếu là mình thì mình nghĩ "cả ngày mấy nường này chỉ ngồi soi gương trang điểm thôi sao". 

Giá như sếp thấy nhân viên của mình tiếp khách VIP với yêu sách trên trời. Giá như sếp thấy nhân viên tiếp khách hàng sẵn sàng văng đủ thứ xích líp vào mặt nhân viên khi không được việc. Giá như sếp được thấy nhân viên làm việc trong 1 môi trường như thế nào, 1 ngày làm việc bình thường của nhân viên ra sao. Ô hay, thực ra Sếp có ngồi ở hoang đảo đâu nhỉ?! Sếp ngồi giữa nhân viên cơ mà ... Ấy thế mà, cũng có nhiều chuyện hay, mà Sếp nên không hề biết. Mình cứ giá như như thế...một ngày không có gì đột xuất...không bày vẽ, tô trát, mọi thứ được phô bày, đúng với những gì thuộc về chúng...

Sếp này là 1 trong những thần tượng của mình trong công việc, mình đã nói thế với mọi người, cũng không hẳn quá đáng. Nôm na thì là người ít tai tiếng nhất. Mà dân đen mắt toét, có khi cũng nhầm, là thường. haizzz
* * *



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét