nhật ký ngày 3 tháng 11

Đã sang tháng mười Một. Hoa sữa mấy hôm rồi lại nở rộ, mùi hương lan tỏa khắp không gian. Lòng dạ cứ nôn nao. Nhớ. Một chút nuối tiếc. Hơi buồn. Chạnh lòng. Tỉnh giấc mỗi sáng, việc đầu tiên là khóc. Thấy mình quá tệ. Cũng may là chỉ tệ với bản thân. Mình có thể khiến mình tồi tệ hơn. Nhưng tuyệt đối không thể nào làm ảnh hưởng tới người ấy. Mình mong người ấy quên đi kỷ niệm và sống hạnh phúc. Không thể hình dung nổi, đến tận mùa hoa sữa năm nay, mình mới có những kỷ niệm với hoa, với người. Những kỷ niệm đẹp đến xao lòng. Đẹp đến không nỡ quên. muốn quên ư? lòng phải nhận thêm chút đớn đau! ... Và mình đã nhận đớn đau. 

Mình cần gì, chờ đợi gì, mong ước gì không. Hình như là không. Không một chút gì. Không muốn ăn. Có cảm giác chán ăn. Đến bữa vẫn ngồi vào bàn, để mọi người thấy mình không khác biệt. Bây giờ, việc biến hóa như tắc kè hoa để không khác biệt, trở thành thói quen rồi. Thực ra, mình vẫn luôn khác biệt. Cái cách nghĩ và làm mọi thứ trở nên rối tinh, hoặc ngược lại, trôi đi vô định, chỉ có ở mình hay sao ấy. Giờ thì ở mình toát ra một sự lạnh lẽo khô cứng. Mình cũng chẳng muốn thay đổi nữa. Muốn giữ nét mặt lạnh như băng. Gương mặt không cảm xúc. Như chính lòng mình không chút cảm xúc vậy. Cảm xúc giờ đây chẳng có ý nghĩa gì nữa. Người ta đi qua nhau vội vã. Cảm ơn, Xin lỗi vội vã. Mình muốn giữ ánh mắt ấy lâu hơn chút nữa, cũng chẳng được đâu. 

Đôi lúc thấy mình cứ trôi đi, trôi mãi thôi. Mắt không nhìn rõ mặt người. Tai không nghe rõ tiếng người. Trái tim không đập những nhịp thảng thốt nữa. Không còn nghĩ gì nữa. Máu trong tim dường như đã đông cứng... Không bước tới, không đón nhận. Chỉ như một ngọn nến cháy dở và đã lụi tàn. Đã từng cháy sáng ấm áp. Mà khi ngọn nến cháy sáng ấm áp người ta đến ngồi gần bên để sưởi ấm và ngắm nghía. Khi tim nến đã lạnh, xung quanh ngọn nến ấy chỉ còn toàn bóng đêm mà thôi. Biết vậy. 

Ai đã đem mình tới và để mình lại nơi đây. Thế giới dành cho những người như mình ở đâu. Vô vọng.

Sắp tới Noel rồi. Sau đó, nhanh thôi, sẽ là Tết dương lịch và Tết Âm lịch. Vì còn những mốc để thời gian níu vào. Nên nghĩ tiếp một kế hoạch cho tụi trẻ con. Làm gì đó để thấy mình còn tồn tại. Làm gì đó để thấy mình không vô hình giữa thế giới này. 

Trái tim đau quá thường xuyên, đến không thể chịu nổi cảm giác bị bóp nghẹt mỗi khi khóc. Đến khi nào cái chán chường, đau đớn lấn át, bóp cổ mình, đè bẹp mình, lúc cầm dao lên cứa cổ tay, mới là lúc chả còn gì nữa. Hết hoàn toàn. 

Từ bây giờ đến lúc đó, còn nhiều cuộc chiến nội tâm không đơn giản đâu. Mình hay nỗi đau đớn sẽ mạnh hơn đây? 











3 nhận xét:

  1. Sắp hết năm rồi nhỉ ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vâng. Thời gian trôi nhanh quá chú nhỉ. Mới dạo nào mọi người còn rủ nhau sáng tác chung 1 câu chuyện lấy bối cảnh ở Huế ... đến giờ ... như một chớp mắt ấy thôi ...

      Xóa
  2. Dạo này mình hay bệnh , công việc quá nhiều, tiền bạc thiếu thốn ...
    Vừa tổ chức lễ đính hôn cho cô bé đầu lòng ...

    Trả lờiXóa