... nơi dẫn đến dấu chấm hết định mệnh
Không rõ mình có hiểu đúng ý của Nguyễn Phong Việt khi đọc những dòng thơ này:
"Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?
khi ta cười không cần ai chia sẻ?
cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả
hãy thử cắn chặt môi..."
Có thể Việt chỉ có 1 tình yêu duy nhất đúng, mà thay lời muốn nói cho hàng triệu người. Chẳng phải, các nam nữ thanh niên thời nay đều nhắm mắt chọn 1 bài hát hay 1 bài thơ để "thay lời muốn nói" đó sao. Chao ôi, sao mà dễ đến thế. Tình cảm copy từ 1 ai đó. Rồi paste vào 1 list, có thể, chưa kịp lọc bỏ những người cũ. Next 1 và next 2 vẫn để sơ cua. Để rồi nhen lên một que đóm nào đó đã gần tàn. Gần tàn thôi nhé. Vì nếu tàn thật rồi thì chẳng có cơ may nữa.
Ừa ... mình cũng đọc Việt. Cách đây vài giờ thôi, mình hớn ha hớn hở lao tới quầy sách để mua Đi qua thương nhớ của Việt, cuốn thơ mà các nhà sách lớn trong thành phố báo với mình là đã cháy hàng. Thơ Việt có lẽ hợp với tuổi mình, phụ nữ 40, hay ngẫm nghĩ rồi khóc cười tự nhiên, cho dù trong ngày nắng đẹp. Thơ Việt hợp với quán cà phê có gió lùa, có phong linh, ghế gỗ mộc và hương sả. Đọc xong một bài thơ, trong cái bồn chồn muốn lật trang, có cảm giác muốn vén tóc, so vai, khoác thêm tấm áo mỏng...và cả mỉm cười nữa...với mình mình thôi.
Vì người ta thấy mình mong manh.
Vì người ta muốn mình mong manh. Muốn là người cầm ô màu đỏ đứng giữa cơn mưa xối xả, lặng phắc bên trạm xe buýt.
Vì người ta muốn được chiêm nghiệm mình, trong tình cảm gọi là YÊU. Yêu - lời nói ra sao gọn ghẽ, thanh thanh, nhẹ nhõm là thế. Mà đi qua tình yêu, trong lòng ai cũng đầy những vết thương.
Khi mình đọc:
"Ở đâu đó trong cuộc đời vẫn luôn có một chiếc xích đu treo trong lặng im
chờ một người đến ngồi và đọc sách..."
thì sao mình nghĩ ắt người đó phải là mình cơ chứ ...
Đi đến hết con đường thì mình cũng không gặp lại người. Người yêu mình và người hết yêu mình. Ngoảnh mặt đi là đau khổ hay vui vẻ? Người đã lựa chọn hay chưa? Mình thì vẫn băn khoăn lắm:
"Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau"
Thế nên, mình đã đọc thơ Việt và thấy mình đang sống giữa những vần thơ.
Vậy là hết ghét thơ rồi.
Trả lờiXóa