Nhiều
lúc thèm muốn được khá giả. Thèm thế, để có thể nhận nuôi 1 đứa trẻ.
Nhiều
lúc, nước mắt cứ thế lặng lẽ chảy, bất kể lúc đó tôi đang ở trong cơ quan hay
ngồi trước máy tính ở phòng riêng, khi đọc được những dòng chữ về các thai nhi
bị chối bỏ. Ngay khi mới hình thành hay đã sẵn sàng để sống.
Một sự ớn lạnh chạy dọc trong cơ thể, như thể tôi đang nghe thấy tiếng những dụng cụ y tế
lạnh như băng sáng loáng lanh canh lạnh lùng truyền qua lại giữa những bàn tay đeo
găng trắng.
Những đứa trẻ được tạo nên sau những phút giây hạnh phúc. Hẳn rồi.
Tôi không muốn nghĩ khác đi. Tôi cứ muốn nghĩ và tin như thế. Rằng chúng được tạo nên từ
tình yêu và hạnh phúc. Như là 1 tia lóe sáng của hạnh phúc, nó xẹt qua và
tạo nên 1 số phận trớ trêu. Vốn
dĩ thần kinh hay căng thẳng, nên tôi không chịu nổi việc nhìn ai đó đang chịu nỗi
đau đớn.
Thà rằng, khi yêu ai đó, không thể đến được với nhau, người ta bóp nghẹt
trái tim mình, để lãng quên.
Thà rằng, khi không còn yêu ai đó, không thể đem lại
hạnh phúc cho nhau, người ta bóp nghẹt trái tim mình để cao thượng nói lời chia
tay, thay vì hủy hoại đời sống của người kia.
Xã hội Việt Nam thời nay, mỗi ngày
càng nhiều thêm những tình yêu thương mù quáng. Trên báo đài, hàng ngày hàng giờ
vẫn đưa tin về kẻ hành hung hay giết người mình yêu. Số đông gọi họ là "kẻ mù
quáng". Còn tôi gọi họ là "kẻ bỏ đi".
Không yêu thương nhau thì thôi chứ. Lặng
lẽ đi ngang qua nhau đi chứ. Thây kệ cuộc đời của nhau ra sao, thây kệ cuộc sống của
nhau ra sao. Cớ sao lại đến, xóa dấu ngăn cách dửng dưng, nói lời yêu thương, neo vào
lòng nhau những niềm tin chẳng mong manh đâu, niềm tin ấy đủ để người ta vượt qua khoảng cách -
không gian - thời gian – sự miệt thị – trao gửi điều quý giá nhất – thậm chí bỏ
gia đình quê quán đấy. Đủ để nếu không còn niềm tin ấy nữa, người ta có thể khiến mình không còn tồn tại nữa.
Giá
như cuộc sống đỡ nhọc nhằn hơn, tôi chắc chắn sẽ nhận nuôi 1 đứa trẻ. Một sinh linh bé bỏng, được tạo ra khi hạnh phúc đi ngang qua hai người - đáng - lẽ - là - người - xa - lạ - trong - đời, chỉ một giây phút thôi. Như ngôi sao băng kia. Đẹp mà lạnh giá làm sao. Kỳ thú mà lại ngắn ngủi làm sao.
Dẫu rằng, khi lớn lên, tôi sẽ không thể nói với đứa trẻ về tình yêu thương của cha mẹ ông bà nội ngoại và Gia đình của nó. Tựa như đứa bé ấy khi bước vào đời, phải đặt bước chân lên nền đất yếu, nhưng tôi tin, đôi chân nó sẽ sớm cứng cáp và linh hoạt hơn những đứa trẻ có điểm tựa.
Tôi ước ao xã hội này sớm bớt đi những điều giả dối, lọc lừa, nhất là trong tình yêu. Thà rằng cứ sống lạnh lẽo một chút, thực tế một chút, như người Nhật Bản. Nhất quyết không yêu, không lập gia đình, không sinh con đẻ cái. Thà rằng cứ chọn cách sống như một chú robot được lập trình như thế. Còn hơn vô số kẻ sống tẻ nhạt, bằng việc luôn khẳng định họ không ngừng yêu và chinh phục hết người này tới người khác (điều đó mới nhạt nhẽo và đáng thương làm sao) ... Tình yêu đó ư. Mà lại đem tới cho xã hội ngày càng nhiều những đứa trẻ bị tổn thương vậy sao ? ! ... thật chớ trêu thay
Chỉ đọc thôi nhé !
Trả lờiXóaCháu không truy cập được vào blog của chú. Nếu có vào được, chỉ còn thấy 1 bài thơ ... mà cháu không nghĩ đó là chú. Haizzz.
XóaĐôi lúc mất dấu nhau như thế này, mới thấy khái niệm "mạng internet đã kéo mọi người ở khắp mọi miền xa xôi lại gần nhau hơn" đôi khi không đúng chút nào. Gần phải là "nhà nàng ở cạnh nhà tôi/cách nhau cái dậu mồng tơi xanh rờn" cơ ... haizzz.
Mạng ảo thế này, giả dụ cháu có chết lăn đùng ra đó, "hàng xóm online" phỏng có ai biết, có chăng lại nghĩ "chắc dạo này không rảnh", "có lẽ đang yêu", hay "cai net là cái chắc".... chỉ có hàng xóm thật sẽ ngả mũ tiễn hàng xóm một đoạn đường ... haizzz
Kha kha ! mình đóng blog vì bận công việc ! Vì sợ không trả lời được các coment họ lại giận mình ...
Trả lờiXóa