“Cánh
cửa này đóng lại, cánh cửa khác sẽ mở ra”. Điều này có đúng không nhỉ. Mình thấy có nhiều cánh cửa đấy. Chỉ có điều lập là lập lờ, chẳng đóng cũng chẳng
mở. Lúc
nào rảnh rang quá thì mình bỏ công bỏ sức đóng chặt cánh này hay mở toang cánh
kia. Tự tay mình ấy. Bởi lẽ ghét cái thứ cứ nhờ nhờ, không rõ nét. Tình cảm
càng thế.
Mình
đang gặp một ca khó. Ca ấy nhận từ tay một bố (gia đình còn nguyên vẹn cả vợ cả
chồng). Bố ấy ủng hộ thuốc men và nhờ mình xin đồ bầu cho một cô bé sinh viên
năm cuối, lỡ trao thân cho 1 thằng đàn ông có vợ, dính bầu thì bị bỏ
rơi. Giờ vừa học, vừa làm thêm ở quán cơm, vừa nuôi em bé trong bụng, vừa chuẩn bị
sinh con. Cha mẹ mất, anh chị em bất hòa mỗi người mỗi nơi, không dám về quê.
Mình đã tìm ra trường hợp này là trường hợp nào đã xuất hiện ở Hội đơn thân. Không hiểu sao,
mình lại dự đoán là các bố sẽ dễ thương cảm và động lòng trước những trường hợp như thế này. Càng
phóng túng bao nhiêu, sẽ càng nghĩ ngợi liên hệ đến mình, vì “biết đâu - một
giây phút nào đó - mình cũng để rơi một đứa con - ở đâu đó”... người ta gọi là có tật giật mình ý mà.
Mình
đã có tên và số điện thoại của cô bé này. Nhưng chưa liên lạc. Không biết bắt đầu
từ đâu và sử dụng cách thức nào đây. Cứng rắn. Mềm mỏng. Lạc quan. Chỉ lắng
nghe thôi hay phải nói gì đó … Một bài toán khó quá. Cũng bởi lần đầu tiên phải
đối mặt với bài toán như thế nào. Với mình - một tiểu thư đỏng đảnh chẳng biết gì về đời sống xung quanh,
thì việc một người trẻ như thế phải tự làm tất cả – tự quyết định tất cả mọi việc
lớn bé trong đời mình, là một việc khó. Thế mà mình đã sắp tròn 38 tuổi rồi đấy.
Dạo
này, mình cũng giống một cánh cửa lập là (bản lề mở ra hai phía).
Mình tự thấy mình thật phũ phàng. Với chính mình. Với người ghét mình. Với cả
người yêu mình nữa. Mình không những nghĩ rất phũ phàng mà còn hành động phũ
phàng nữa. Mà, mùa Thu thì sắp qua rồi.
Thời tiết mùa Thu và Đông luôn khiến con người nghĩ đến tình yêu. Có ai đó đã
nói mà mình thấy đúng, mùa Xuân dành cho gia đình, mùa Hạ dành cho bạn bè (và
những chuyến đi xa), mùa Thu mùa Đông để dành cho tình yêu … Những ai ở Hà nội
sẽ cảm nhận rõ nét hơn điều này. Lòng chợt cô đơn khi mặc thêm áo khoác. Chiếc
khăn ấm như vòng tay của người yêu vậy. Mùi hơi ẩm trong không khí, sương mù
mơn man trên sóng nước Hồ Tây, những gương mặt trầm ngâm bên tách trà sen ngan
ngát...Tất cả, sẽ gợi nhớ con người ta đến tình yêu. Tình yêu ấm áp, say đắm,
tay trong tay. Kéo người ta sát lại gần nhau. Cần được tin tưởng, thứ tha và rộng
lượng hơn.
Mùa
Thu nay, lòng mình cũng đang dợn sóng. Một chút thôi. Bởi một thứ tình cảm mơ hồ
như khói. Cũng có lúc khát khao, đã xòe bàn tay ra nắm lấy, nhưng vì là khói là sương
nên trong tay nguyên vẹn những đường vân chồng chéo. Số phận đẩy đưa mình tới đâu đây. Mình cố cưỡng lại số phận. Sao mà mệt mỏi thế.
Sao mà nước mắt cứ rơi mãi thế. Mình chán khóc rồi cơ mà. Mình đã nói lời từ chối quá tam ba bận mất tiêu rồi. Ấy mà sao vẫn như con tàu lao khỏi đường ray, lao đi như thế thì sớm tiêu đời mất thôi. Mình đã dứt khoát rồi. cho dù mùa Thu có đi qua thành phố này bao lần nữa, mình còn được thấy mùa Thu bao lần nữa. thì cũng cần phải dừng lại. Nếu phải lựa chọn duy nhất 1 thứ thôi, mình chọn sự yên bình thanh thản chứ không chọn tình yêu. Một thứ chắc chắn sẽ phải nghĩ ngợi thì sao lại chọn chứ ?! Chọn một điểm tựa. Và đó là một điểm dừng. Ngước lên còn thua chán vạn người nhưng nhìn xuống vẫn hơn nhiều người lắm. Không nên tham lam ...
Nghĩ nhiều quá thành ra mệt mỏi. Mà có đáng phải sống vặn vẹo thế này không. Có đáng để phải sống hoài sống hủy trong sự day dứt, lo lắng, ngại ngần, sợ hãi, e dè, như thế này không. Câu trả lời là "không đáng đâu!". Hãy để phía bên kia nghĩ. Cho chính cuộc đời họ, chứ không phải nghĩ cho mình. Một ngày nào đó họ cũng sẽ hiểu ra thôi