Dạo này nhớ nhiều. Không cụ thể một ai cả.
Chỉ là nhớ một cái ôm rất chặt.
Nhớ một hơi thở đầy đặn.
Nhớ tiếng trái tim đập rất lạ.
Nhớ cái nhìn thật sâu vào trong đáy mắt.
Nhớ tiếng thở dài không phải kìm nén.
Nhớ phút nghẹn lời khi nhìn thấy bờ vai quen từ rất xa, một hình dáng hao hao đi ngang qua ...
Nhớ vì sợ Quên mất. Nỗi nhớ cứ chơi vơi, lúc rõ nét lúc mờ nhạt. Mình không muốn quên đâu. Có những miền yêu thương để đến được đó không đơn giản chỉ bằng sự tỏ bày, mà phải đánh đổi cả một cuộc đời ...
Hôm nay, bắt mình tập trung viết lại một bài thơ của Nguyễn Phong Việt. Đã quên mất mình cần gì. Đôi lúc muốn ai đó nắm tay mình thật chặt khiến cho mình thấy đau. Muốn ai đó nhìn mình trầm tư một cách kiên nhẫn. Muốn ai đó cho mượn bờ vai. Chỉ để đừng Quên... Mình sợ sẽ quên mất cảm giác cần được che chở, cần quan tâm, cần tin tưởng và cần được yêu thương...
Lối rẽ này không phải là một lựa chọn giản đơn ...
Nhìn chữ của em là biết người luôn mơ mộng và không giữ được lập trường rồi. Hi hi...
Trả lờiXóaVâng,BB là thế đấy ạ.Mơ và Thực có ở cùng một thái cực đâu. Lập trường nào giữ được :-X
XóaCó người cả một đời MƠ thì giữ được lập trường
Mà BB băn khoăn: Một người dám đi và dám đến,đối diện với thứ mang tới cho mình cảm giác đau đớn,có phải người "mơ mộng" không anh nhỉ...