Ngày nắng mới


Cảm ơn đời vì tiếp tục tặng tôi một ngày mới. Một ngày mai mới và một ngày kia mới nữa .... Rồi khi những ngày mới đủ dài để tạo thành một vệt ký ức thường được gọi tên Kỷ niệm thì tôi xếp nó vào một ngăn trái tim mình. Có lúc tôi đã dằn dỗi muốn trả lại đời món quà tặng quý giá này. Tôi biết thế là sai. Nhưng vốn dĩ tôi (không thể lý giải nổi) là kẻ khinh ghét những thứ xa xỉ một cách lố bịch. Tôi lập dị thật. Quái quỷ. Tại sao tôi lại là một kẻ lập dị đến vậy cơ chứ ...

Hôm nay, dạo một vòng quanh Hội đơn thân cảm nhận được hơi ấm và những tia nắng lấp lánh. Đúng là nắng kia rồi. “Những ngày u ám đừng bao giờ trở lại nữa nhé”. Nghĩ vậy thôi, mong ước vậy thôi. Điều đó là không thể. Ước chi mình mãi được là con rùa ngờ nghệch, đoảng vị, yếu đuối, già cỗi và chậm chạp. Mà đôi khi lại phải làm con nhím lông xù xấu xí méo mó, đau đớn mỗi khi bắn ra những mũi tên găm vào kẻ thù. Nếu thứ xô đẩy người ta phải vào Hội đơn thân là đen đủi, xấu xa, tồi tàn, tệ bạc … thì chính tại nơi toàn "trăng khuyết" này luôn sẵn có và thậm chí tràn ngập những ước ao dự định lớn lao, khát khao bùng cháy hay ăm ắp Tình người.

Đúng mà cũng Sai!

Nói trắng ra, ở đâu nhiều Pilot đi tìm máy bay hơn ở đó? Ở đâu mà nhiều gã họ Sở mắt sáng rõ, lao vào chém giông chém bão hơn ở đó? Ở nơi ấy, chẳng có kẻ lừa phỉnh rao bán Tính Tình Tang nào mà lại chưa đặt chân đến. Chỉ bởi vì những kẻ đó nghĩ “những người thiếu Tình thì ắt sẽ cần Tình lắm đây. Mảnh đất màu mỡ đây rồi”. 

Nói vậy mà không phải vậy!

Tại sao lại phải giả dối? Có người nói, giả dối để được việc, để có lợi hơn cho mình, để đạt được mục đích chứ còn gì nữa. Nếu nói thẳng mà được ngay tắp lự thì việc gì phải nói dối, phỏng?! Có người nói, giả dối để mềm mại hóa cái sự thật đôi khi quá trần trụi thô nhám, đỡ đau hơn, phỏng?! Có người nói, giả dối cũng là 1 trong nhiều cách để giải quyết các vấn đề nan giải?! … Vậy, giả dối có giống như con nhím xù lông lên và phóng ra mũi tên nguy hiểm không? Có gây đau đớn cho chính kẻ giả dối không nhỉ? Cứ nghĩ đêm không ngủ nổi, cứ nghĩ nuốt miếng ngon không trôi, cứ nghĩ đến cả yêu cũng không dám yêu cho đến trọn vẹn … Thì là được? Hay mất?

Tôi có ngờ nghệch quá chăng khi nghĩ kẻ giả dối cũng nghĩ về sự giả dối, giống như tôi nghĩ bây giờ? Tôi đã từng không dám chấp nhận chính bản thân mình. Đó là trước đây. Bây giờ tôi thấy mình mạnh mẽ hơn (dù người phụ nữ mạnh mẽ sẽ trở nên khô khan). Đã dám đi tới tận cùng với cảm xúc thật của mình. Tận tay gõ vào cánh cửa khép hờ trước mặt. Hỏi “có điều gì dành cho tôi ở nơi đây?”. Chờ đợi câu trả lời một cách kiên nhẫn. Quay đi với nụ cười trên môi, sự thanh thản tuyệt đối và câu “Cảm ơn” chân thành. Tôi được hay đã mất?

“hơn” hay “thua” đâu có gì nhiều nếu đơn giản chỉ là một lời nói khó nghe về một sự thật hiển nhiên như Trời-Đất. Nhưng “hơn” và “thua” sẽ là sự khác biệt lớn, nếu đó là sự lấn lướt, ma mãnh, lừa lọc, trộm cướp thứ không thuộc về mình ... cho dù bằng sự giả dối ngọt ngào. Vì thế mà bây giờ, tôi đang phải đứng trước sự lựa chọn làm 1 chú rùa ẩn mình càng sâu càng tốt hay là 1 chú nhím hiếu chiến. Tôi đang thuyết phục một một bạn trẻ rằng "đừng theo đuổi sự thù hận hay cố công vạch lá tìm sâu nữa. Cứ để kẻ giả dối phải trả giá như vốn dĩ phải thế. Có thể, chúng mình không thấy điều đó được thực thi trước mắt, vậy thôi".

Chỉ băn khoăn duy nhất một điều: sự im lặng của mình có vô tình khiến cho ai đó tiếp tục bị tổn hại không? Mình đã bỏ qua một điều nên làm phải không? Mình có vô tình quá chăng ? 



Sao đôi lúc cảm thấy cô đơn đến tê tái cả người? Đôi lần muốn nằm sát xuống mặt đất để cầu mong được truyền cho chút sức mạnh từ sâu thẳm bí ẩn cõi thâm u. Để lại có thể ngẩng cao đầu bước tiếp, về phía mặt trời ... 





2 nhận xét:

  1. Nếu im lặng quá lâu bản thân mình sẽ mất đi cơ hội để người khác hiểu, hoặc sẽ rất tốn kém cho quỹ thời gian ! khà khà ! Nên đi chân đất, hoặc nằm xuống đất tốt nhất là bãi cỏ để thu nhận năng lượng của đất, trời [ dưỡng sinh ]

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thấy "tốn kém" là cháu giật mình :-P
      Cháu đang có kế hoạch tăng cân.Vụ này đúng là tốn đủ đường,chú ạ
      lặng lẽ đã thành một thói quen khó bỏ.Biết như thế là không nên.nhưng nó đem lại cảm giác an toàn...chắc cháu đã mất đứt cơ hội để người khác hiểu mình mất rồi,hic hic

      Xóa