Thứ Sáu ngày 13 tháng 9 năm 2013


Trước hết, đọc một bài thơ của Nguyễn Phong Việt, nếu không thì trái tim mình sẽ đông cứng lại mất. Con người đôi khi cần vịn vào điều gì đó để không gục ngã, để đứng dậy, để tin và để yêu thương.

Nhưng tại sao không thể tha thứ cho một người

Ta có thể tha thứ cho tất cả những cay đắng mang lại bởi cuộc đời
nhưng tại sao không thể tha thứ cho một người?

Chúng ta đã từng có quyền chọn lựa những niềm vui
trong quãng đời quá nhiều mưa gió
nhưng chúng ta không phải là cỏ hoa để sống một cuộc đời như thể
chỉ một lần nhìn thấy mặt trời kia

Ngày chúng ta gặp nhau thuộc về những ngày xưa
có một cái tựa vai nhau rất khẽ
có giọt nước mắt của người này níu tiếng cười người kia để không còn rơi nữa
có những tin nhắn luôn bắt đầu bằng một từ - Nhớ…
có lời hứa nhìn thấy nhau mỗi ngày…

Ta ước về điều giản đơn như nắm tay nhau trong một ngày mưa bay
ngồi nơi vỉa hè trong một đêm nhiều gió
khi cuộc đời không thể sưởi ấm hết tất cả những gì thuộc về đau khổ
thì hãy tự sưởi ấm cho nhau!

Người không dám hình dung con đường sẽ dẫn chúng ta đi về đâu
nên chỉ cần xiết chặt tim để cùng một nhịp đập
nên chỉ cần giây phút hiện tại này ta đã cùng nhau sống
nên chỉ cần người nói bất chấp những phần trăm nhỏ nhoi hi vọng
để có một tình yêu lẻ loi giữa triệu người…

nhưng không phải tiếng cười nào cũng là biểu tượng của niềm vui
khi ta biết trong lòng người đau đớn
có những lằn ranh mà người không được phép vượt
mặc ta hứa ngàn lần sẽ đứng đợi phía bên kia!

Ta đã giang tay, đã quì gối, đã thét gào với nắng mưa…
người đã chắp tay, đã nằm xuống, đã khóc cạn khô với nước mắt…
dù biết trước những phút giây đóng dấu bởi số phận
mà không ai trong chúng ta muốn lặng im…

Người đã sống quãng đời ấy như một cánh chim
còn ta sống quãng đời ấy như một cơn gió
không có giới hạn nào trong bầu trời chúng ta cùng nhau thở
sao lại có giới hạn cho một lần tìm thấy hạnh phúc mỉm cười…

Ta có thể tha thứ cho tất cả những cay đắng mang lại bởi cuộc đời
nhưng tại sao không thể tha thứ cho một người?


Mình không có nhu cầu tha thứ nữa. Vì đã tha thứ rồi. Sẵn lòng tha thứ. cho người. và cho mình nữa. Ghét khi người ta cứ nói tới chữ "duyên", bởi giới hạn đặt ra là để vượt qua. thử thách đặt ra là để vượt qua, nguyên tắc đặt ra là để phá vỡ. luôn là như thế. phát triển nhiều phần là dựa trên đổ vỡ và sai lầm. phản biện là nhu cầu tất yếu.

Làm sao để tha thứ cho một người? Đôi lúc cuộc sống đặt ra những câu hỏi rất cụ thể, mình phải nghĩ và phải tìm câu trả lời. Không né tránh được.

Ví dụ như người này...
Cô bé đồng nghiệp xinh xắn nhất cơ quan mấy hôm nay nghỉ. Hỏi thăm hóa ra cô ấy mới mang thai được hơn 1 tháng, đang phải nằm viện giữ thai vì bị chồng đánh. Chồng cô bé này là công an kinh tế. Trẻ. Đi tối ngày. Bia rượu thì khỏi chê. Khi đánh vợ tím tái mặt mày, chảy máu mắt, động thai, là khi người ấy còn khá nhiều hơi men. Cô bé đó như thế mà cả bố mẹ chồng và chồng không hề nghĩ đến việc đưa vào viện. Đến khi cô bé đó cầu cứu bố mẹ đẻ ở quê vời công an Phường đến, thì người ta mới đưa vào viện giúp cho. Cả cơ quan, toàn chị em phụ nữ, nghe câu chuyện của em mà thấy phẫn nộ, uất ức, có những ánh mắt buồn rười rượi xa xăm vì chuyện vợ chồng họ chỉ nhẹ hơn vậy có chút xíu thôi. Tương lai mờ mịt và buồn vô hạn khi nghe mọi người kể em rất vô tư luôn nhắc tới chồng bảo vẫn yêu chồng lắm (có lẽ, em bị chấn động tâm lý quá nên thế).


Làm sao tha thứ cho một người ?
Mình thật sự phiền lòng khi đọc những dòng chữ còn chứa đầy thù hận mà nhiều phụ nữ dành cho chồng cũ, trước và ngay cả sau ly hôn. Mình thấy tội nghiệp cho họ. Sao phải vậy chứ. Cho dù cuộc sống trước ly hôn có là địa ngục trần gian đi chăng nữa. Thì cơn cớ chi lại giam mình lại trong cái địa ngục đó bằng cách cứ nhắc nhớ hoài, bằng nước mắt trong đêm khuya một mình, bằng thù hận xót xa. Ai sẽ thương xót mình hơn chính bản thân mình? Bởi lẽ, chẳng ai thấu hiểu nỗi đau trong tim mình, hơn mình cả. Và mình, vì lẽ đó, phải tự thương thân. Yêu thương bản thân mình chẳng có gì sai cả. Hãy ích kỷ một chút cũng chẳng sao. Tỉnh táo tìm cách thoát ra khỏi mớ bòng bong ấy. Rút chân ra rồi lại tiếc nuối, là sao. Người ta đã quay lưng lại với mình, đã bỏ đi xa lắm rồi mà còn ngồi đó bần thần như là kẻ ăn vạ vậy sao? Để làm gì chứ?

Tại sao không thể tha thứ cho một người? 
Trong khi mọi đớn đau cuộc đời mang đến, ta đã mỉm cười cho qua...

Ừm, hôm nay thứ Sáu ngày 13. Đúng là một ngày đen đủi. Thật sự trời đất đã tối sầm lại khi đầu giờ chiều nghe được 1 hung tin ở cơ quan. Thôi rồi. Không còn có thể làm gì được. Chỉ chịu trận và lại tiếp tục chờ đợi. Chờ nỗi sợ chồm lên như con sóng cao 10m, nhấn chìm sự yên ổn tưởng chừng như bất biến. Xóa nhòa mọi cố gắng của con người. Thiên tai, địch họa, tai bay vạ gió ...

Chắc sau chương trình Trung thu, phải bỏ webtretho một thời gian. Ừ, bỏ đi. mặc kệ. Như một SM sinh năm 86 đã tâm sự, wtt đã từng là một cái phao cứu sinh, nhưng cũng đã từng là nơi nhấn chìm mọi cảm xúc tốt đẹp vốn dĩ mong manh. Không thể để niềm tin bị xói mòn thêm nữa. Một kẻ nhỏ bé dễ tổn thương như mình có thể làm gì, nếu như những người phụ nữ ở đó cứ luôn luôn gào thét đến lả đi, thất vọng tràn trề, mỏi mệt khi tự tra vấn và nghi ngại. 

Mình tin vào bản thân. Mình muốn tha thứ cho người. Hãy để sự hy sinh, dù bằng mắt thường nhìn rõ nỗi thống khổ, cứu chuộc mình và cứu chuộc người khỏi mối hận không lối thoát. Hy sinh để nhìn thấy hướng tương lai có ánh sáng. Hy sinh để nhìn thấy niềm tin hồi sinh. Hy sinh để người nhìn ra niềm yêu thương còn đó, còn đầy, còn mãi. 






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét