Chiều
về. Lòng thành phố nhiều bụi và tiếng ồn
Mình
chẳng nghe nổi tiếng trái tim mình
đập
cốc
cốc cốc, trái tim mình ơi
thổn
thức - rộn ràng hay lơ đãng …
cho
một người xa ?
có
đôi khi nhìn trân trối mình trong gương nét mặt rầu rầu
ngắm
giọt nước mắt mình rơi
chạm
vào khóe môi
chần
chận
mặn
– nóng – chát và xót xa
nụ
cười trong cơn mơ bao giờ cũng đẹp
nụ
cười khi người nhìn người ta chầm chậm
tay
tìm bàn tay – môi tìm bờ môi – trăng chao nghiêng - sóng lặng đứng chờ
niềm
kiêu hãnh vụng về
chớp mắt hồn nhiên …
nước
mắt người ta đã có một thời
như
mưa chiều đổ ướt vai của một người không dám khóc
(chỉ
để người ta nghĩ mình mạnh mẽ. Có đâu !?)
như
hy vọng gieo vào miền cổ tích
chẳng
hiện thực nào mọc ra từ câu chữ
chẳng
ai chết chẳng ai đau chẳng ai cô độc
chẳng
ai phải tìm kiếm trên thế gian một nơi để ngồi lặng
chẳng
ai phải nằm khóc một mình
chẳng
ai phải đói chẳng có ai lạc nhau chẳng có nỗi nghi ngờ không lối thoát
chẳng
có ai phải đớn đau đến tận cùng
phép
màu nào rũ bụi thần tiên lên hiện thực
từ
trong cổ tích
để
thấy người khóc trên vai người
có
một thời người đã đong đầy mắt những nụ cười
đong
đầy nhớ nhung đong đầy hờn giận
đong
xúc động
đong
hoài niệm
đong
những ước ao
phải chăng điều đó đã làm cho cuộc sống của người chật chội ?
người
rũ bỏ người đi khi không còn nghe tiếng trái tim mình đập
giữa lòng thành phố nhiều bụi và tiếng ồn
ĐÃ ..CÓ THƠ Ở ĐÂY RỒI NHÉ !
Trả lờiXóaDạ không phải,vẫn là văn xuôi chú ơi :-P
Trả lờiXóaBài thơ thật hay.
Trả lờiXóaHay sau thơ anh.Nhưng ít "dị" hơn thơ anh
Xóa