Trời mưa bong bóng phập phồng ...
Sáng nay chạy xe ra khỏi nhà đi làm, được 1 đoạn thì gặp cảnh một bố trẻ tay phải chạy xe tay trái quặt về phía sau đỡ đứa con đang nghẹo đầu nghẹo cổ nằm oặt ra trên yên xe. Nó vừa gào khóc ầm ĩ vừa nằm vật ra ăn vạ. Cũng may có cái đai giữ rịt giữa bố và trẻ, nếu không chắc chắn nó đã ngã lăn xuống đường rồi.
Trời thì mưa. Đường thì trơn. Phố thì đông
Tôi thấy thật chẳng an tâm nên dừng xe lại khi có vài người kêu la oai oái "xem đứa bé kìa". Bố trẻ tấp xe vào lề, tôi trờ tới đỡ lấy đứa bé, rồi vừa dọa nó chút xíu vừa giữ nó ngồi thẳng lưng lên. Nhưng nó vẫn khóc ngằn ngặt, nằm vật ra và không túm vào bố nó. Phải nói thêm là nó ú na ú nừ nên cái đai chẳng ăn thua gì.
Mình phải nói với bố trẻ "em cho con ngồi lên phía trước, em sẽ chủ động hơn khi chạy xe và nó cũng không ngả nghiêng được nhiều như ngồi ở phía sau". Đứa trẻ được đưa lên ngồi thẳng thớm ở phía trước và đai lại an toàn rồi, tôi mới phóng xe đi. Trời thì vẫn cứ mưa. Trên đường tới cơ quan, tôi cứ nghĩ mãi về hình ảnh người bố trẻ đèo đứa bé ấy.
Rồi ngẫm đến cảnh những Single Mom
Rồi gạt phăng ra khỏi đầu những nghĩ suy ấy bằng câu nói muôn thuở "mình hâm rồi". Nếu không lại thở dài thườn thượt cả ngày chẳng làm ăn được gì.
Nghe tin cô bạn học chung cấp III vừa sinh em bé, một em bé trai khỏe mạnh nặng ký, và là một single mom đích thực, thì 1 cô bạn khác gọi điện buôn dưa lê ngay với tôi, giọng háo hức không giấu nổi "mày à, hôm nào tao với mày tới thăm mẹ con nó đi. Đúng là tin giật gân. Tao nghĩ đúng là ... chẹp ... thế đéo nào mày lại lấy chồng cho khổ đời, giờ mang tiếng ... Mà rốt cuộc có đúng là chỉ có mỗi mình mày nuôi con không, lại về bám váy bà ngoại chứ có nhờ vả gì được bố nó đâu. Có đúng là tao gàn mày không. Con hâm. Thà mày cứ như L.H đây này, chơi chán chê đi, thích thì đẻ, tự nuôi. Nó có nhà riêng, đường đường trưởng phòng nhân sự, có xe ôtô đầu tiên trong lớp mình, chẳng có chỗ đéo nào nó không đi, gần 40 đẻ uỵch một thằng cu ba cân tám con mẹ lại giảm cân người đẹp còn hơn cả trước khi có bầu mới giỏi chứ ... thích thì đẻ tự nuôi tự chăm, làm đéo gì phải lấy một thằng dở hơi về để phải hầu hạ dạ vâng nó rồi lại cãi nhau đau cả đầu, rồi không ra gì lại bỏ ..."
Đúng giọng nó thế. Cái cô bạn ấy rất thẳng. Thẳng tưng. Tôi vui cho L.H, cô bạn mới sinh em bé. Chẳng cần biết bạn là single mom hay không single mom. Ừ, có khi nào thằng cha kia (cái thằng cùng bạn sinh ra em bé ấy) phải nhũn nhặn "em ơi, cho anh bế con một chút nhé", "em ơi, cho anh chơi với nó một chút nhé", "em ơi, cho anh chăm con cùng em nhé" ... Nghe viển vông ư ?
ối thằng "a lê hấp, đằng sau quay", chẳng cần biết Tòa là cái gì chứ đừng nói là đợi cầm Quyết định ly hôn trong tay, là biến ngay và luôn, mất tăm mất tích, không cần biết con mình ra sao. Thế mà tôi còn nghĩ đến 1 thằng cha cầu cạnh người phụ nữ cho sờ thằng cu con một tí hay sao. Có viển vông không cơ chứ?
Sau một trận cười thỏa mãn, tôi chốt: "Thì tao đúng là hâm quá rồi, dám nói gì nữa đây"
Nhưng, lại nhưng chứ ...
Mình không phải trưởng phòng. Mình không sành điệu, không sành sỏi, không biết ăn biết tiêu. Mình không xinh đẹp và có gu. Mình không có nhà riêng. Không có ô tô. Thế thì đem ra so sánh có phải buồn cười không nhỉ? Kể cũng ... hơi ... thiệt cho cái đứa bị đem ra so sánh với mình ...chẹp
Nhưng, lại nhưng chứ ...
Mình thấy sự lựa chọn nào cũng đi kèm theo một bảng giá cả mà. Cái giá đó, khi thì được yết công khai ngay từ đầu để "thuận mua vừa bán". Khi thì chờ đến lúc người ta động chạm vào, thậm chí lấy đi rồi mới được trưng ra. "Đắt giá đó cô em, cô có khả năng trả không ... hẵng lấy nhé". Hay là "cứ cầm lấy đi em, rồi trả đây gấp đôi gấp ba nhé". Niềm vui, hạnh phúc, ngôi nhà và những đứa trẻ, vợ để làm sang, bạn để làm giàu, cười nói phớ lớ, nhà lầu xe hơi ... thế quái nào ai cũng thích, ai cũng cần. Thế nên nó đắt. Cái ước mơ thôi cũng đắt chứ chưa nói tới việc ước mơ đó biến thành hiện thực.
Vậy, tôi và bạn, ta ở đâu giữa chợ Mơ?
Tôi và bạn, ta ở đâu giữa Trắng và Đen?
Đến đây thì xin trích (thực ra thì tôi phải mượn vì trùng ý) 1 đoạn của Phan Ý Yên (cô bé xinh đáo để mà văn thì không mấy đáo để) để giải thích chút xíu về sự lựa chọn của tôi (ý là thanh minh)
"... đôi lúc bạn không thể để trái tim mình được an yên bởi bạn đứng giữa sự kìm kẹp của sự đúng-sai, trắng-đen. Xã hội được dựng lên bởi luật lệ vô hình và hữu hình. Nhìn chung, sự đồng thuận của đa số người tạo nên thứ gọi là giá trị đạo đức. Và bạn lớn lên với những giá trị như vậy. Bạn được dạy dỗ phải chung thủy sắt son, của mình là của mình mà của người là của người, làm tổn thương người khác vì lợi ích của mình là ích kỷ và thậm chí độc ác ... Cơ mà như ai đó đã nói, trái tim là giống loài hư hỏng, có bao giờ chịu nghe lời đâu. Nếu nó lỡ lạc nhịp, lỡ đi ngược lại với những nguyên tắc và đẩy bạn đến gần với nguy cơ bị mọi người phán xét, thật lòng mình Ý Yên không khuyên bạn từ bỏ mà hãy thử đắn đo xem chuyện tình cảm này có khiến bạn cảm thấy xứng đáng hay không? Đứng trước tình yêu, không có tòa án nào, kể cả những người xung quanh bạn. Chỉ có cảm xúc của bạn phán xét bạn mà thôi. Hãy yêu thật thà và dũng cảm! Hãy dám thử thách để biết rằng bạn muốn gì và không muốn gì trong cuộc đời mình! bởi cuộc sống này thuộc về bạn.
Bạn yêu quý, Ý Yên cũng muốn dành bài viết này cho cả những bạn không đứng ở ranh giới đúng-sai và có tâm trạng (tạm thời) thanh thản, giản đơn hơn những người khác. Mong rằng cho dù bạn được trang bị đầy đủ những giá trị đạo đức chủ quan lẫn khách quan của cá nhân, nhưng bằng một cái nhìn vị tha và tấm lòng cởi mở, đừng hành xử với thái độ "ướm giày kẻ khác rồi chê giày chật". Thật dễ dàng để phán xét, đay nghiến, trách móc, tỏ thái độ và bình phẩm bởi bạn chỉ đang nghĩ mà chưa cảm. Xin hãy hiểu và nếu không cảm thông được, hãy để người ta sống cuộc đời của mình và có trách nhiệm với những gì đã chọn. Bạn chỉ cần tin rằng cuộc sống thực ra rất công bằng. Trắng hay đen. Sai hay đúng. Luôn luôn có một câu trả lời cho nó."
Với cá nhân tôi, một điều gì đó xảy ra, có đôi khi là câu hỏi để mình phải đi tìm câu trả lời trong thời gian kế tiếp. Có đôi khi lại là câu trả lời cho (các) câu hỏi đã đặt ra một thời gian dài trước đó. Điều gì cũng có lý do để xuất hiện trong đời mỗi con người ...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét