Không còn muốn đi đến hết con đường ...

... nơi dẫn đến dấu chấm hết định mệnh 



Không rõ mình có hiểu đúng ý của Nguyễn Phong Việt khi đọc những dòng thơ này:

"Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?
khi ta cười không cần ai chia sẻ?
cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả
hãy thử cắn chặt môi..."

Có thể Việt chỉ có 1 tình yêu duy nhất đúng, mà thay lời muốn nói cho hàng triệu người. Chẳng phải, các nam nữ thanh niên thời nay đều nhắm mắt chọn 1 bài hát hay 1 bài thơ để "thay lời muốn nói" đó sao. Chao ôi, sao mà dễ đến thế. Tình cảm copy từ 1 ai đó. Rồi paste vào 1 list, có thể, chưa kịp lọc bỏ những người cũ. Next 1 và next 2 vẫn để sơ cua. Để rồi nhen lên một que đóm nào đó đã gần tàn. Gần tàn thôi nhé. Vì nếu tàn thật rồi thì chẳng có cơ may nữa. 

Ừa ... mình cũng đọc Việt. Cách đây vài giờ thôi, mình hớn ha hớn hở lao tới quầy sách để mua Đi qua thương nhớ của Việt, cuốn thơ mà các nhà sách lớn trong thành phố báo với mình là đã cháy hàng. Thơ Việt có lẽ hợp với tuổi mình, phụ nữ 40, hay ngẫm nghĩ rồi khóc cười tự nhiên, cho dù trong ngày nắng đẹp. Thơ Việt hợp với quán cà phê có gió lùa, có phong linh, ghế gỗ mộc và hương sả. Đọc xong một bài thơ, trong cái bồn chồn muốn lật trang, có cảm giác muốn vén tóc, so vai, khoác thêm tấm áo mỏng...và cả mỉm cười nữa...với mình mình thôi.

Vì người ta thấy mình mong manh. 

Vì người ta muốn mình mong manh. Muốn là người cầm ô màu đỏ đứng giữa cơn mưa xối xả, lặng phắc bên trạm xe buýt. 

Vì người ta muốn được chiêm nghiệm mình, trong tình cảm gọi là YÊU. Yêu - lời nói ra sao gọn ghẽ, thanh thanh, nhẹ nhõm là thế. Mà đi qua tình yêu, trong lòng ai cũng đầy những vết thương. 

Khi mình đọc:
"Ở đâu đó trong cuộc đời vẫn luôn có một chiếc xích đu treo trong lặng im
chờ một người đến ngồi và đọc sách..."
thì sao mình nghĩ ắt người đó phải là mình cơ chứ ...



Đi đến hết con đường thì mình cũng không gặp lại người. Người yêu mình và người hết yêu mình. Ngoảnh mặt đi là đau khổ hay vui vẻ? Người đã lựa chọn hay chưa? Mình thì vẫn băn khoăn lắm:
"Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau"

Thế nên, mình đã đọc thơ Việt và thấy mình đang sống giữa những vần thơ. 









Lạm bàn về đơn thân


Trước hết, xin bắt đầu bằng lời nhắn của một mẹ đơn thân: 

"Chào cả nhà. Mình là một bà mẹ đơn thân, đã có 1 con trai 6 tuổi, cuộc sống không có chồng đến bây giờ cảm thậy dễ chịu. Mình chỉ muốn sống một mình cùng con đến hết cuộc đời này. Mình đang rất là hạnh phúc với mình. Gần đây, con mình đi học lớp 1, nó chỉ có 1 mình nên chơi cũng rất ích kỷ, không thích các bạn khác chơi cùng đồ của nó, mình cảm thấy rằng đã đến lúc cần thêm 1 đứa em cho nó. Mình đang nghĩ đến việc xin tinh trùng và làm thụ tinh ống nghiệm. Vào diễn đàn này, mình muốn hỏi xin người nào có thể cho tinh trùng không? Mình là người có khả năng về tài chính, có trình độ tốt để nuôi dạy con nên người. Mình luôn đặt việc nuôi dạy con là quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Nên con của mình sinh ra sẽ là con của mình, mình không muốn có sự ràng buộc với người cho tinh trùng và chắc chắn không bao giờ quấy rầy cuộc sống của người kia. Nếu lo lắng rằng con cái sinh ra không có bố thì sẽ phát triển không tốt? Xin cam đoan rằng không phải vậy, con sẽ rất tốt trong cách tổ chức của bà mẹ đơn thân. Như mình, mình mãn nguyện với cuộc sống của mình và không bao giờ có ý định đi bước nữa. Con của mình rất độc lập, tự chủ trong mọi sinh hoạt hàng ngày và đã thể hiện bản lĩnh đàn ông trong gia đình rồi. Mình tin rằng nó sẽ trở thành một người đàn ông thật tốt. Quan điểm của mình không phải có con để sau này về già có người phụng dưỡng. Về già, mình sẽ tìm cho mình một nơi như dưỡng lão tốt nhất để vào sống, có bạn bè cùng tuổi, có nhiều người , mình thích thế. Con của mình, nếu sau này, nó giỏi mình sẽ tạo điều kiện cho nó đi du học, ở nước ngoài, như thế sẽ tốt cho con của nó, cháu của mình, mình không cần phụng dưỡng, chỉ cần con mình luôn nhớ đến mình, thương mình và yêu mình là được"


Khởi nguồn của mọi nghĩ suy trong bài viết này, chính là những dòng tâm sự kể trên. 

Khi BB khoảng chừng hơn 20 tuổi, BB đã từng nói với gia đình mình là sẽ không lấy chồng. Chỉ là không lấy chồng thôi. Lý do cũng dễ đoán ra, đó là vì BB lớn lên trong một gia đình mà bố mẹ không hạnh phúc, khoảng cách địa lý dẫn tới khoảng cách giữa hai tâm hồn hai suy nghĩ, dù rằng bố mẹ không ly hôn. Những suy nghĩ của khá nhiều mẹ đơn thân thế hệ 9x bây giờ, khiến BB nhớ về thời tuổi trẻ của mình. Nhiệt thành, háo thắng, dở dở ương ương, thiếu va chạm ... nhưng cũng có những quyết định của lứa tuổi, như ai. Và, đương nhiên, sai lầm đầy rẫy, như bất kỳ người trẻ tuổi nào. BB đã quên rằng, vốn dĩ mình sinh ra là gái, thiên chức của một người phụ nữ bình thường là sinh con đẻ cái, giúp duy trì nòi giống. Để rồi, cho đến tận khi tuổi đã khá "cứng", BB mới hoàn thành chức phận này, hoàn toàn do may mắn. Đến giai đoạn này, sau khi có một đứa con và tự tay chăm sóc cho con, BB cũng từng ao ước có thêm ít nhất là một đứa con nữa. 

Chắc không phải giải thích lý do tại sao lại có "ao ước" này, với những ai đã từng làm mẹ. Cũng chính vì BB đã từng ao ước như thế, nên BB thấu hiểu tâm sự của người mẹ đã chia sẻ tâm sự kia với cộng đồng một cách không e dè, thậm chí còn có chút tự hào (theo báo cáo của diễn đàn là hơn 1,3 triệu thành viên). Cũng vì con số "khủng" của thành viên diễn đàn, nên BB chọn nơi yên tĩnh này để thể hiện quan điểm của mình về việc mà người mẹ đơn thân kia đưa ra. 

Chắc hẳn, đứa bé trai 6 tuổi kia cũng là do người mẹ này chủ động đơn thân mà có. Trẻ mong muốn có em ở độ tuổi này là hoàn toàn tự nhiên và bình thường. Mẹ phát sinh nhu cầu có thêm một em bé nữa, cũng hoàn toàn tự nhiên và bình thường. Hơn nữa, người mẹ đủ điều kiện về sức khỏe lẫn kinh tế để sinh đẻ. Tuy nhiên, việc chủ động đơn thân lần nữa, thông qua thụ tinh nhân tạo, bằng một lời "đề nghị" khá là đơn sơ, thả giữa một cộng đồng rộng lớn (thật giả chưa đánh giá được) ... lại khiến BB nghi ngờ về sự cẩn trọng của người phụ nữ này. Đó cũng chỉ là một cảm giác trực quan mà thôi. Có thể đúng mà có thể sai. Vấn đề nằm ở một khía cạnh khác.

Hiện nay, việc xin-cho tinh trùng ở Việt Nam có lẽ chưa có báo cáo chính xác từ Ngân hàng tinh trùng, về số lượng ca đã thực hiện, số ca thành công. Bản thân việc này (tuy không thể gọi là hiến tặng như hiến tặng trái tim, quả thận, máu ... ) nhưng cũng mang tính nhân văn, tính thiện và hàm chứa nhiều trách nhiệm với nòi giống tổ tiên. 

Tuy nhiên, hãy thử nghĩ mà xem, đơn cử từ vấn nạn ly hôn trong xã hội thời hiện đại nhé. A lấy B, sinh ra Z1. Rồi A chia tay B. A lấy C sinh ra Z2, B lấy D sinh ra Z3. Chuyện hiếm gặp, nhưng không phải không thể xảy ra, rằng khi vô tình Z1 lấy Z2 hoặc Z3, sinh ra thế hệ kế tiếp. Chắc chắn có chuyện không hay. Bản thân các Z không hề có lỗi, vì đứa trẻ đâu có lựa chọn việc được sanh ra. Nhưng, bố mẹ chúng thì biết. 

Quay qua việc làm cha/mẹ đơn thân (tức là không phải do ly hôn mà thành đơn thân. Họ chủ động xin tinh trùng hoặc trứng để có em bé và cùng em bé đó hình thành nên một gia đình đơn thân, tạm gọi như vậy). Ai bảo điều đó là không được?. Nếu cá thể đó hiểu rõ về bản thân họ, hiểu rõ kỳ vọng và khả năng của họ khi đặt ra mục tiêu ấy. Họ làm được và thậm chí làm tốt, từ việc chi tiền để có một mẫu tinh trùng/trứng, làm các xét nghiệm và thủ thuật, trải qua thai kỳ khỏe mạnh, sinh con an toàn, nuôi con đảm, dạy dỗ con thành người. Nói túm gọn là "như ai". Thành thật xin lỗi bất kỳ ai trong ví dụ vừa nêu, vì BB khẳng định chắc chắn ngoài sức khỏe và may mắn, chắc chắn phải có khả năng tài chính vững mạnh nữa. 
BB tạm không bàn tới ở đây gia đình đơn thân do người mẹ bị lừa phỉnh rồi lỡ dở mà bị đưa tới hoàn cảnh bất đắc dĩ cho cả mẹ và con. 

Có chăng, việc người mẹ đơn thân đang xin tinh trùng để có thêm em bé thứ hai kia, không nghĩ về tương lai của đứa trẻ và vấn nạn của xã hội trong tương lai (sau khoảng 20 năm nữa) mà chỉ nghĩ cho bản thân mình ? Nhu cầu của người mẹ này với đứa bé là gì, có thể, chính họ cũng chưa xác định rõ ra được? Trải nghiệm việc mang thai lần nữa để hồi hộp chờ đợi một bé gái sau 9 tháng, hay trải nghiệm sinh em bé (có khá nhiều phụ nữ thích việc này.haizzz), hay việc nhìn thấy em bé lớn lên các mốc thời gian ... 

BB chắc người phụ nữ này có tiền, có học vấn, thậm chí là một người có vị trí trong xã hội, vì tự chủ và quyết đoán lắm, vì khẳng định một mình nuôi dạy con cũng tốt mà, em bé còn có khả năng đi du học nữa. Vậy sao người phụ nữ này lại tỏ ra khá ẫu trĩ và đơn giản khi "xin tinh trùng" như vầy? Hay sự tự chủ, quyết đoán và chủ động trong mọi việc đã khiến người đó nghĩ có một em bé hoàn toàn nằm trong tầm tay ? Hay sự cởi mở của xã hội ngày nay đã tạo cho người ta sự tự tin thái quá này ?! ...

BB biết, khi cho tinh trùng (có khi bán cũng nên) cho Ngân hàng tinh trùng, ở đó, họ có quy trình cho-tặng một cách quy củ theo Luật. Cầu Trời sao cho họ tuân thủ quy trình một cách nghiêm ngặt, một mẫu tinh trùng cho tặng thành công rồi là hủy luôn. BB phải lạy Trời vậy, vì như đã nói ở trên, cho tinh trùng không giống như hiến tặng tim, thận, giác mạc ... những thứ mà chúng ta chỉ có cho được 1 lần (có khi vào phút chót của đời mình). Thứ đó cũng như hiến máu, có sản sinh, tái tạo, nên có thể xảy ra việc bán-mua tùm lum tùm la. Chẳng phải reo rắc đại họa cho bao đời sau này sao. Những nhu cầu có em bé một cách tự thân chủ động như mẹ đơn thân này, vô tình gặp những nguồn cung thiếu hiểu biết chỉ vì nhu cầu sinh lý tầm thường hay lòng tham vật chất, thì cũng gặp phải vấn đề tương tự mà thôi. 

BB tự hỏi, nếu yêu con trẻ, nếu tự tin đứa trẻ nào vào tay mình cũng sẽ khỏe, ngoan, được chăm sóc tốt, được học hành đến nơi đến chốn, sao không nuôi một đứa trẻ bơ vơ mồ côi ? Cũng là nhu cầu được chăm sóc một sinh linh bé bỏng đó thôi. Cũng là được làm mẹ đó thôi, dù cho không mang nặng đẻ đau. Chỉ cần xác định "làm mẹ" thực sự một em bé nào đó, thì bạn đã được trọn vẹn trải nghiệm rồi. Phải chăng, có biết bao cô gái trẻ, có mang nặng, có sinh đau đó, mà rồi sẵn sàng bỏ con, vứt con, cho con, bán con, thậm chí giết con. Vậy, hãy đặt việc "làm mẹ" là một việc hoàn toàn độc lập với việc "sinh em bé", chắc cũng không ai phản đối. 

Viết tới đây, BB lại muốn chia sẻ một câu chuyện riêng tư, rằng không hiểu từ đâu và xuất phát từ suy nghĩ gì, mà một số gã đàn ông thích tán tỉnh mẹ đơn thân hay sử dụng chiêu trò "em ơi, sinh cho anh một đứa con nhé" thay vì nói 3 từ căn bản "anh yêu em". Phải thành thật mà đánh giá, các gã đó nắm tâm lý khá tốt. Cũng không ngoại trừ, không chỉ có phụ nữ muốn làm mẹ đơn thân, mà đàn ông đến tuổi trưởng thành trong xã hội hiện đại cũng muốn làm cha đơn thân. 

Để gút lại phần lạm bàn hôm nay, xin lấy một ví dụ được chia sẻ gần như cùng lúc với mẹ đơn thân kia, như sau: 

"Nam, 33t, muốn làm bố đơn thân. Mình đã có 2 lần lấy vợ, vợ mới nhất cưới cách đây 14 tháng, nhưng chia tay đã được 7 tháng nay. Người vợ trước thì đã ly hôn cách đây 6 năm. Người vợ mới nhất thì có 1 con gái năm nay học lớp 3 với người chồng trước, sau khi cưới thì mẹ con cô ấy về ở với mình. Cô vợ mới thì không có hôn thú, nhưng có cưới xin đoàng hoàng, mình và cô ấy có mở công ty chung từ trước khi cưới, năm ngoái công ty phá sản và cô ấy cũng bỏ mình luôn. Công ty phá sản mình cũng phải bỏ hết tài sản để trả nợ, hiện nay cuộc sống đã ổn định trở lại, nhưng mình không muốn lấy vợ 1 lần nữa. Nhưng cảm giác và mong muốn có 1 đứa con lúc nào cũng thôi thúc. Không biết mình có thể nhờ ai đó sinh cho mình 1 đứa con không? trong khi thuê ai đó sinh hộ thì mình không biết có nên hay không? Với lại nếu nhiều tiền quá thì tình hình tài chính không cho phép. Mong các SM và SD tư vấn giúp mình.

Cuộc sống là một dòng chảy không bao giờ dừng lại, cho dù bất kỳ lý do gì. Vẫn biết đời người hữu hạn. Xuôi tay nhắm mắt không mang theo được gì, không làm được gì nữa cho đời. Nhưng không vì lẽ đó mà không cần phải nghĩ cho lứa tuổi trẻ sau này. Chúng còn phải ở lại, tiếp nhận quá khứ để bước vào tương lai của chúng nữa. Tin có kiếp trước, có nợ phải trả, con cái giúp chúng ta hiểu cha mẹ chúng ta hơn, bên cạnh đó khoa học đã phát triển, xã hội đã văn minh. Nếu thật sự có sự bó buộc hà khắc phong kiến làm cho con người ta thấy bị trói chặt đến đâu, vẫn còn có nhiều cách để thoát ra. Một trong các cách đó là hãy nghĩ khác, hãy tự giải thoát mình trong tâm tưởng. Việc nuôi một đứa trẻ không phải do chính mình sinh ra, không phải do mình và chồng mình tạo ra, thế nào là không thể chấp nhận được? Quan trọng trong việc giữ lại một gia đình, một cuộc hôn nhân, là tình yêu thương lẫn nhau giữa hai vợ chồng, chứ không phải là con cái. Biết bao nhiêu lá đơn ly hôn là do không có con chung (ẩn đằng sau lý do "mục đích của hôn nhân không đạt được"). Mà thời đại ngày nay, vô sinh đang là một vấn đề lớn. Sẽ còn bao nhiêu lời kêu than hậu ly hôn vì thiếu đứa trẻ làm cầu nối, mà đáng lẽ cái cầu nối ấy đã phải có rồi chứ. Sẽ còn bao nhiêu câu chuyện éo le, rắc rối, trong xã hội vài chục năm sau này, khi người đàn ông đàn bà hậu ly hôn chỉ nhìn vào nhu cầu tự thân của mình? biết bao nhiêu người tự tin chủ động "đơn thân", nuôi những đứa trẻ cùng cha khác mẹ, hoàn toàn vô tình thôi ? 

Chỉ suy nghĩ theo hướng phản biện một chút, sẽ thấy mọi việc không đơn giản như vẫn tưởng khi chỉ lướt qua. Cũng thật bối rối, vì tình cảm là thứ không ai có thể nói trước được, chuyện tình cảm không ai có thể nhận mình là người từng trải, nó kéo con người qua những ngả rẽ không ngờ. Chỉ là thương thật thương những đứa trẻ, không vì tình yêu, mà được sinh ra. 

















12 tháng Mười ...


Ai đã mang tôi đến thế giới này, và bỏ tôi nơi đây? hay tôi bị lạc đường? 
Để tôi luôn kiếm tìm thế giới của mình, trong vô vọng ... 

Xin hãy lắng nghe lời thỉnh cầu. Xin lắng nghe bằng sự quan tâm chân thành và hãy phán xét. 

Xin hãy chỉ đường cho tôi ra khỏi nơi u tối này. 




Giá như, ngày em ra đi, được có anh ở bên em. Để em được luồn những ngón tay vào mái tóc dợn sóng. Để được soi hình mình trong đáy mắt anh lần cuối. Để được nhìn thấy chiếc răng khểnh duyên ngầm khi anh cười. Em sẽ luôn bên anh, theo một cách khác. Mà có lẽ em nên biến mất thật sự, xóa sạch Em trong trí nhớ của anh thì hơn. Thật sự, em muốn được trở về thế giới của em, của những người như em. Cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là tình yêu của con người ở thế giới này, hiểu được hạnh phúc và khổ đau là thế nào. Trái tim em đã chẳng còn vá víu nổi nữa. Rách nát và tan hoang cả rồi. Anh là người giúp em cảm nhận được em có một trái tim, cũng biết rung động yêu thương như bao người. Em luôn nhìn lên bầu trời và tìm kiếm một ngôi sao. Ngôi sao giúp em định hướng, để trở về nhà. Trở về nơi em đã từ đó mà đi. Cảm ơn anh đã mỉm cười với người xa lạ là em. Em xin lỗi vì đã mỉm cười đáp lại, khiến cuộc sống của anh xáo trộn và u ám. Giờ không còn có em ở bên để khiến anh phải bận tâm nữa, hãy cười nhiều hơn nhé để bù đắp lại những tháng ngày đã qua. Hãy hạnh phúc nhé để em thật sự yên tâm. 


Tâm sự với mẹ đơn thân,


Hôm nay tản mạn một chút nhé, mẹ đơn thân!

Là một người mẹ đơn thân, tôi xác định rõ sự khó khăn khi dạy dỗ con. 
Ngay cả khi, con cái có đủ GIA ĐÌNH, thì việc dạy dỗ trẻ cũng không dễ dàng hơn. Đặc biệt, gia đình đó “có vấn đề” mà người ta cứ cố giấu nhẹm đi. 
Khi biết không thể thay đổi được quyết định của tôi, người ta có mỉa mai+giận lẫy+khinh bỉ+ngạo mạn mà dặn dò rằng cô dạy con làm sao để con đừng như cô. Người ta khỏi dặn, tôi cũng luôn thầm mong con gái không giống mình. Không giống ở số phận hẩm hiu, đa đoan, truân chuyên. Không giống dáng vẻ con cò lầm lụi buồn bã ủ ê. Không nghèo. Không thiếu thốn cả vật chất lẫn tình cảm. Không sống quá tình cảm và nhiều trắc ẩn...

Có nhà tâm lý đã nói “Nuôi con là việc không hề đơn giản, dạy con là một hành trình gian truân đến suốt đời”. Ngẫm mà nhiều phen toát mồ hôi hột, chỉ muốn ngồi bệt xuống, chỉ muốn buông tay. Đứa trẻ lên ba hay lên mười ba, thì đối với các mẹ đơn thân, dường như vẫn chỉ là làm sao hai mẹ con không thiếu đói (có thể nghe buồn cười với một số người vì họ cho rằng thời buổi này có ai bị đói đâu). Phần đa là vậy đấy. Quay cuồng trong cuộc sống chỉ để cho con, quay cuồng trong chính các nhu cầu không dễ gì nói ra của bản thân, quay cuồng vì những trò lọc lừa dối trá, đẩy đưa …

Tôi không định nhắc tới ở đây: 
1. những phụ nữ sinh ra trong gia đình trâm anh thế phiệt, lấy chồng, khi chia tay lại quay trở lại với chĩnh gạo nếp ban đầu. 
2. những phụ nữ có vị trí trong xã hội và có tiền, độc lập, muốn có gì là có thứ nấy. 
3. những phụ nữ lấy được chồng giàu, khi chia tay được chia một phần tài sản. 
(Tôi là một người khá may mắn, khi có hậu phương là gia đình lớn, nên cũng không dám bàn tới. Nhìn lên thì bao giờ chẳng thấy mình thua thiệt. Thế nên cũng tự gạt mình ra).

Phần đa phụ nữ đơn thân mà tôi biết, là tuýp người “đã khổ lại còn khó”. Tức là họ hoàn toàn bình thường. Sinh ra trong gia đình bình thường, có khi còn khó khăn. Lấy chồng cũng làm công ăn lương bình thường, hai vợ chồng (chưa con) thì vừa đủ thôi. Hậu ly hôn, mỗi người một phương, thuê nhà ở riêng, nách cắp con thơ, không nhờ vả được gia đình, một lương lo cho hai mẹ con (hoặc 3 mẹ con). Điều đó hoàn toàn khác biệt. Nếu không nói là khác biệt lớn.

Một người mẹ đơn thân, tuyệt đối không dựa dẫm được vào đâu, thì chỉ còn biết thu vén khéo léo, hoặc cần kiệm tối đa, hoặc thậm chí nhịn ăn nhịn mặc để cho con ... thì còn nghĩ gì đến những tình cảm trong lòng mình? Thật ra thì những nhu cầu vẫn đó, không mất đi đâu cả, chỉ là nó bị chìm khuất sau một loạt các nhu cầu khác, cấp tập và khẩn thiết hơn. Nhiều người hỏi “đêm xuống, khi con đã ngủ, người phụ nữ đơn thân có buồn không? Có nhu cầu chia sẻ không? Có khao khát một vòng tay ôm ấp không?”. Câu trả lời ai cũng biết cả rồi.

Không phải điều gì mẹ đơn thân cũng chia sẻ với nhau. Thật thế. Không đơn giản. Và thật lạ là khi càng khổ, họ càng khó, với bản thân và với người khác. Một số còn đầy tị hiềm nữa (?!). 
Một trong vài điều các mẹ đơn thân nói ra dễ dàng với nhau, đó là làm sao để dạy dỗ con cho thật tốt, để con không tủi thân, không khác biệt, không khó bảo, hòa đồng với bạn bè và mọi người xung quanh, học tập tốt không thua kém bạn bè, có được cuộc sống đầy đủ như bạn bè có đủ cả cha lẫn mẹ. Càng mặc cảm bao nhiêu, thì mẹ đơn thân càng hy vọng gửi gắm vào đứa con những kỳ vọng bấy nhiêu. Tôi ghi nhận được mong ước đó. Hoàn toàn trân trọng. Mặc dù, tôi có quan điểm hơi khác.

Thật lòng thì tôi không rõ lắm, mẹ đơn thân có thật sự được toàn tâm toàn ý chú tâm vào sự nghiệp trồng người (của các con) không? Nhiều bà mẹ, qua những gì mà họ nói/viết/thể hiện, khiến tôi đâm ngượng nghịu và hổ thẹn, vì mình không có được, dù chỉ là 1 phần trăm những gì mà họ có. Họ khiến tôi thấy mình trở nên nhỏ nhen, ích kỷ, bản năng, hời hợt. Thật đáng ngại.

Tóm gọn lại, họ là người phụ nữ tự kiếm tiền trang trải cuộc sống dù phải làm đủ thứ việc trên đời, hy sinh sức khỏe, hạnh phúc riêng, thực sự chỉ sống vì con, hoàn toàn kiềm chế sự ích kỷ của bản thân, kìm nén tối đa (chắc là triệt tiêu luôn) khát khao bản năng, ôm nỗi buồn khổ cho riêng mình (không chia sẻ, kêu than, dựa dẫm). Tuyệt đối tự lực cánh sinh. Vượt lên khó khăn từng ngày và sau rốt là được tự hào về thành quả.

Tôi sẽ quỳ mọp dưới chân người đàn bà như thế. Không chút nghĩ suy !

Trong hình ảnh người phụ nữ đó, có mẹ tôi, có dì ruột của tôi, có đồng nghiệp của tôi, có các mẹ đơn thân mà tôi đã gặp và chưa từng gặp. Nhưng, nếu khẳng định rằng một người hội đủ mọi điều như thế, tôi e là không có. Hoặc giả, tôi muốn hồ nghi rằng, bên cạnh một người mẹ như thế chắc chắn có một đứa trẻ tuyệt vời chăng (!?)

... 
Tôi không muốn người mẹ đơn thân nuôi sự thù hận thay vì nuôi con.
Tôi không muốn người mẹ đơn thân cô độc suốt cả cuộc đời.
Tôi không muốn người mẹ đơn thân quá đau buồn và thất vọng với cuộc sống, bất mãn, tiêu cực.
Tôi không muốn người mẹ đơn thân yếu thế, ốm đau lặng lẽ một mình, bị lường gạt, trộm cắp, bị bạo hành, bị hắt hủi, phải luôn luôn dè chừng.
Tôi không muốn người mẹ đơn thân tự kết liễu đời mình (dù ta thấy họ vẫn sống) và ném trả đứa con cho đời.
Tôi không muốn người mẹ đơn thân nuôi con như nuôi thánh Gióng hay một vĩ nhân tương lai, với áp lực tự vấn lương tâm, tự lăn trở thân tàn soi mãi bằng sai lầm trong quá khứ để nuôi dạy con.
Tôi không muốn người mẹ đơn thân ảo vọng quá nhiều vào đứa trẻ “buộc phải đầy đủ” mặc dù nó (chắc chắn đã) khuyết thiếu.

Tôi chỉ là một nửa (a half) mà thôi. Tôi xác định rõ điều đó.
Con gái tôi không là nửa trùng khít với tôi, không là nửa còn lại giúp tôi đầy đặn, tròn trịa, hoàn hảo. Con gái tôi không nên bị đặt lên vai trọng trách đó. Tôi muốn cho con có được tuổi thơ đúng nghĩa. Mà đúng nghĩa là thế nào nhỉ ?
Là “con hỏi cô giáo ngay trên lớp để hiểu bài” (khi biết rõ không có bố chỉ bài cho mỗi tối)
Là “con tự để/lấy balo trong ngăn kéo có hình cái bát nhé” (khi đưa/đón con mỗi buổi, thay vì làm thay cho con)
Là “mẹ đi có việc với bà, con ở nhà chơi với em và dì, thuốc ở kia, sữa ở đây. Khi kim dài chỉ vào chữ ACB trên mặt đồng hồ, con phải uống hết nhé. mẹ sẽ về đi ngủ cùng con” (khi không muốn con nhèo nhẹo bám chặt lấy chân mẹ và lo lắng việc mẹ đi rồi không về)
Là “con có ăn hết số cơm mẹ lấy không? Nếu con mệt, con sẽ ăn ít đi một chút và lát nữa uống thêm 1 bịch sữa nhé” (khi không chắc con sẽ ăn hết suất cơm và không khiến con sợ hãi khi đến bữa ăn)
Đối với con gái, tôi sẽ như một cô bạn gái, lớn hơn vài tuổi (điều này mới thật sự là một thử thách). Bởi lẽ, tôi sợ một ngày con không chọn tôi để chia sẻ mọi chuyện xảy ra trong một ngày của nó nữa. Nếu có ngày đó thật, thì người nó chọn, nên là một người bạn đáng tin cậy. Ừ, tôi còn có thể là “một cô bé” đến bao giờ? Tôi có thể khỏe mạnh đến bao giờ? Đến bao giờ, cái bệ phóng này không đủ cao, không đủ rộng, không đủ chắc chắn nữa? Nhưng đừng bao giờ là không đủ tin tưởng, là được! 
...

Dù gì thì tôi cũng đã sinh ra và trưởng thành trong giai đoạn này. Một giai đoạn mà xã hội trở nên đa dạng, đa chiều và khá phức tạp. Dù sao thì ... mẹ đơn thân (haizzz)... cũng là một phụ nữ dũng cảm. Ít ra thì họ đã tự chấm dứt điều phải chấm dứt. Ít ra thì họ đã dám chấp nhận sự thật là họ không thể giữ, không thể có tất cả mọi thứ, không thể chấp nhận được chuỗi ngày dài lê thê ám ảnh. Ít ra thì họ cũng dám tự làm đau mình hoặc dám đối diện với sự đau đớn. Hơn rất nhiều phụ nữ khác, phần nhiều tôi nghĩ là do thói quen, cứ bám giữ mãi một hình ảnh đẹp (ừ thì có đẹp thật) để bao bọc cái sỹ diện hão huyền của mình. Kiểu "em xinh em tươi em quá ổn nên em được yêu, em được hạnh phúc". Nếu ai đó bất hạnh, đó là bởi vì họ thật tệ và không xứng đáng?! ái chà chà. 
...
Chỉ mong sao, mẹ đơn thân khỏe mạnh, may mắn, để có động lực sống, để làm chỗ dựa cho con cái trưởng thành. Mong sao, con cái của mẹ đơn thân biết thương mẹ, sự nhạy cảm khiến cho chúng đối nhân xử thế khá hơn các đứa trẻ khác, biết trân quý tình người, yêu đời tha thiết hơn. 

Và ... hơi nhạy cảm và đanh đá một chút, những kẻ nào xác định lợi dụng mẹ đơn thân (cả về vật chất lẫn tình cảm) thì hãy nhận lời chửi rủa của người đời là "kẻ khốn nạn". Bởi lẽ, có kẻ nào nhẫn tâm hơn thế, khi gạt đổ chỗ bấu víu gần như là duy nhất, nơi mẹ và con đang tựa vào, để leo lên con dốc Đời đầy khó khăn trắc trở. Đó là Niềm Tin. 






























Tản mạn Hoa sữa


Hoa sữa đã thơm ngào ngạt trên phố rồi anh ạ.
Hôm nay đạp xe quanh Hồ Tây, em đã thấy từng chùm hoa tròn xoe sà xuống sát đầu, tỏa ra thứ hương thơm nồng nồng đặc trưng.
Hà nội không phải nơi duy nhất có hoa sữa. Nhưng mọi người sẽ chỉ nhớ hoa sữa Hà nội, mà không nhớ hoa sữa ở nơi khác. Có lẽ bởi hoa sữa Hà nội nở đúng độ Thu về. Khi những cơn gió hanh hao của mùa đưa lòng người chạnh nhớ đến người xưa, chuyện xưa, tình xưa ...

Người nào bắt đầu câu chuyện tình yêu của họ vào mùa Thu cũng không thiếu được đâu đó trong kỷ niệm, mùi hương hoa sữa. Cho dù có hay không, hai người, nắm tay nhau đi dưới hàng cây thẳng tắp hay trao nhau nụ hôn đầu dưới 1 tán cây nhỏ lá xanh, hoa cũng xanh. Đi giữa lòng Hà nội, đi giữa không gian ngập tràn hương hoa sữa, trái tim em đập nhịp thanh thản đến lạ lẫm. Không dám mong ước gì hơn. Không dám tơ tưởng gì hơn. Lặng lẽ hòa mình vào dòng người. Có lẽ, không phải ai cũng nhận ra hoa sữa đã ra hoa.

Mùa Thu ở Hà nội thật đặc biệt. Lòng người chùng xuống. Nao nao. Lạ lẫm. Như thấy một Mình khác. Như thấy ai đó đã khác. Như thấy mọi thứ đổi khác. Thiên về phía ... yêu hơn, vị tha hơn và mềm mại hơn. Tình yêu thường khởi đầu vào mùa Thu là thế. Để rồi đến mùa Xuân, người ta cưới nhau và mùa Đông đón chào thành viên mới để viết trọn vẹn hai chữ GIA ĐÌNH.

Mùa Thu - mùa của tình yêu. Đang vui sẽ thật hạnh phúc. Đang buồn sẽ thấy cô đơn hơn, trống trải hơn. Biết sao được đây. Sự công bằng đâu có trên cõi đời này. Nơi đây hòa bình nơi khác chiến tranh. Người kia đầy đủ thế, mà người nọ lại thiếu thốn vậy. Người đơn thân, người ấm áp trong một gia đình sum họp. Kẻ vô duyên bất hạnh lạc lõng bơ vơ, kẻ luôn thấy thừa thãi đủ mọi thứ đến phát ngán ...

* * *
Em đi giữa không gian ngập tràn hoa sữa. Nhớ đến 1 người trẻ tuổi yêu hoa sữa và ao ước mùa Thu này không phải ngắm hoa sữa một mình nữa. Nhưng người ấy không cần phải ao ước đến thế. Nếu biết rằng, hoa sữa vốn cũng rất cô đơn.
Hoa sữa giấu mặt rất kỹ trong vòm lá, không có màu sắc chói lọi. Chỉ là hanh hanh vàng lẫn xanh. Hoa sữa xem kỹ thì không đẹp, hình dáng bình thường không dễ thương. Nhưng giả sử có một mùa Thu, Hà nội không còn một cây hoa sữa nào, chắc không ít người phát điên đảo đi tìm cho bằng được hoa sữa về mà ôm ấp. Mặc dù, "hoa sữa thơm đến chừng như khó thở" như một câu thơ đã viết. Không có hoa sữa, không có mùa thu, không phải em đang ở Hà nội.

Em sẽ không nghĩ ngợi gì nữa về người trẻ tuổi yêu hoa sữa. Rồi người ấy cũng tìm được cho mình một người cùng ngắm hoa sữa. Vào mùa Thu nay, hay mùa Thu nào đó khác. Yêu hoa sữa vẫn không phải là tình yêu của đôi lứa. Yêu mùa Thu, yêu Hà nội vẫn không phải tình yêu của đôi lứa. Vì lẽ, người ta yêu đó mà vẫn sẵn sàng rời xa. Nếu mình yêu nhau, đâu dễ gì xa nhau, phải không anh?!.

* * *
Em sinh ra giữa mùa Thu. Có lẽ thế chăng mà lúc nào em cũng buồn buồn, thơ thẩn, lãng đãng? Em không biết em có tồn tại không? (nếu không có anh ở bên em). Đôi lúc giật mình tự hỏi thế đấy, anh ạ. Đôi lúc, em thấy em cứ trôi, hòa lẫn vào đám đông kia và biến mất. Lúc không còn "cảm thấy" chính mình nữa, em mong bàn tay anh nắm lấy tay em, giữ em lại và dắt em đi. Như đã từng dắt em đi qua đường phố đông vậy.
Đôi khi, mình thấy mình hạnh phúc qua con mắt của người mình yêu thương. Em không đơn độc, em biết mà. Khi anh vẫn còn đây, nơi tim em. Thì em tin là em không hề đơn độc. Mùa Thu cứ đến rồi đi. Tuổi tác cứ chất chồng lên đi. Con người không thể mãi như ngày xưa. Nhưng em vẫn đây. Giữ anh ở đây, trong tim em. Dù chỉ là một hình phản chiếu.
* * *
Hoa sữa ơi!

"Không thương yêu mình đấy cũng là tội lỗi
Thương yêu kẻ vô tâm là quá đỗi vô tình"

biết thế mà sao lòng người xa không đặng, cứ lặng lẽ giấu mặt, thì thầm gọi tên trong đêm, ngào ngạt tỏa hương trong đêm khuya vắng lạnh, xấu xí nên chỉ ngậm ngùi quanh quẩn trên cây (mấy ai trưng hoa sữa trong bình giữa nhà đâu)... Em muốn được là hoa sữa, lặng lẽ đi bên anh, lặng lẽ đi bên kỷ niệm, lặng lẽ yêu thầm nhớ trộm, lặng lẽ đến và đi, lặng lẽ chứng kiến niềm vui nỗi buồn, lặng lẽ gieo mình xuống đất, thiêm thiếp tan vào đất... Đợi những mùa Thu qua.