Chính xác là chán mọi thứ xung quanh.
Chán chường đến với mình theo một chu kỳ, đến rồi đi, cao rồi thấp. Nhưng chắc chắn, nó vẫn cứ luẩn quẩn đâu đó, chực chờ, theo dõi và đâm lén sau lưng.
Khi đó, nhìn đâu cũng thấy màu xám chì. Thậm chí hình ảnh 1 đứa trẻ bụ bẫm xinh xắn ấm áp lẫm chẫm đi vào cái mảng màu ấy, cũng không thể được coi là 1 chấm đỏ.
Khi ấy, mình lơ đãng với mọi thứ xung quanh.
Đó là một cách để cái chán tự chán và bỏ đi.
Nếu ngồi nhìn đau đáu vào nó, nó sẽ ăn tươi nuốt sống mình mất.
Mình không cai cà phê sáng. Mình uống thêm chút trà bạc hà mỗi chiều và nước hoa quả mỗi tối. Vẫn thích ánh sáng, âm thanh, nhún nhảy và những nhịp điệu.
Nếu không đau đầu sẽ đi bộ thật nhiều.
Ôi, viết cũng chán nữa, đó là bệnh mất rồi. Chán - ta ghét ngươi vô cùng.
Mình là đàn ông hay nhậu nhẹt đàn đúm ...nhưng lắm lúc vẩn bị chán nữa là cô ...phụ nữ ! Ha ha : bình thường thôi mà BB !
Trả lờiXóa