Copy and Paste

Một ngày mệt nhoài vì ho.Hỏi thăm nhau thì hóa ra tình hình của vợ chồng em vẫn thế.Lang thang nhặt được bài viết này,copy rồi paste,cho em và cho mình.Em reply: "em biết huýt sáo từ bé"

... Mình thì không biết huýt sáo ...


"Mùa tất bật đã sắp xong. Trốn chạy nỗi buồn không phải là cách tốt. Khi xung quanh không có gì để vui, không có mối quan hệ nào đáng để chờ đợi, không có bến đỗ nào thực sự bình yên, bạn đã dồn tất thảy sự cố gắng và hy vọng vào một thứ duy nhất - công việc.

Cuối cùng thì ngay cả điều duy nhất ấy cũng làm bạn buồn. Hoặc là cứ ngồi như thế, vai buông thõng cho đến khi nào thấy mình thành tượng đá. Hoặc là cần một giấc ngủ đủ dài, để khi tỉnh dậy thấy đời không có người tri kỷ cũng đâu có sao. Bạn không có nhiều thời gian để buồn. Ngay cả lời thở than vừa nói ra đã muốn thu lại cất đi. Cuộc sống này về cơ bản mà nói sẽ còn phụ ta dài lâu nên đừng chờ đợi quá nhiều.

Chúng ta chết trong nỗi buồn hoặc sẽ sống cùng nó. Tôi chọn cách thứ hai. Cuộc sống rèn tôi biết cách chấp nhận. Giống như chấp nhận một gã người tình. Khi mà thỉnh thoảng một buổi sáng nào đó thức dậy gã hồ hởi phơi bày thêm một thói hư tật xấu và thản nhiên bảo “Hoặc là cô chấp nhận nó hoặc là cô cứ tức giận, phát điên vì nó. Tùy cô”. Rồi gã nhún vai bước vào nhà vệ sinh vừa đánh răng vừa huýt sáo. Đấy là tôi ví thế, chứ may quá tôi chưa đến tuổi có người tình. Nếu bạn không vứt bỏ được gã người tình méo mó ấy thì thôi hãy tặc lưỡi mà cầu hòa với một vài tật xấu. Tôi cũng đã chọn cách cầu hòa với vài mối quan hệ bạn bè, gia đình và đời sống thực tại của mình. Rằng phải mỉm cười với nó, hân hoan với nó, yêu thương nó dù tôi có kiệt sức đến nhường nào. Ừ, được thôi. Tôi sẽ làm như vậy.

Đọc sách. Xem phim hài và vùi đầu vào công việc sẽ khiến tôi dần bình thản. Thế nhưng tôi hơi sợ, biết đâu đến một ngày nào đó sự bình thản ấy sẽ biến gã người tình thành một kẻ vô hình. Tức là chả có gì quan trọng hết. Một ngày nào đó gã có chán nản hay đổ đốn bỏ đi thì tôi vẫn thản nhiên vào nhà vệ sinh vừa đánh răng vừa huýt sao.

Được cái, tôi biết huýt sáo từ lúc nhỏ..."


Thay vì việc không biết huýt sáo,haizzz,mình đã luyện được việc biến kẻ khác thành vô hình-không phải vì chả có gì quan trọng hết.Mà vì,mình quan trọng.Tại sao không?! 
Cơ bản,mình khác Em.Mình không chịu đựng "gã người tình" một cách vô lối như vậy (dù đó chỉ là 1 hình ảnh ví von mà thôi).

Mình muốn Em từ bỏ kẻ điên khùng,nghĩ việc chịu đựng gã là việc của Em. Việc em nghĩ gì là việc của em,gã không quan tâm,chỉ có điều đừng làm điều gã không thích.Thế thì ... a lê hấp...

Em đã trốn chạy nỗi buồn bằng nhiều cách.Chỉ còn một cách cuối cùng và duy nhất,Em chưa thử.Đó là,đối mặt với nó.Chỉ có cách đối mặt,thì Em mới biết được,điều gì mạnh mẽ hơn.Và cho dù em thua cuộc,thì em cũng biết rõ mình thua cuộc vì điều gì.Em sẽ bình thản ra đi,thay vì uất ức hay day dứt điên cuồng.

Đôi lúc,suy nghĩ của những con người xa lạ,lại giống nhau đến kỳ lạ.Nhưng từ đó đến tri kỷ,sao mãi xa xôi...


Vụn.


Tôi đã viết khá nhiều điều vụn vặt rồi...Những điều vô nghĩa,chẳng cần thiết cho ai cả.Cúi mặt vào tay,nhìn những đường vân đan chéo đoán định xưa-nay,nói một mình như một kẻ điên.Bâng quơ.Vụn. 

Mỗi ngày qua. Giống như vụn bánh mỳ cho chim bồ câu ăn. Khi ngồi lặng im trên ghế đá công viên, cầm trong tay một nắm vụn bánh mỳ, tung cao lên để bầy chim đến mổ, cảm giác rất bình yên. Nhìn ngắm những yêu thương đi qua. Dù ngày nắng xanh hay bão giông. Chục năm sau nữa, tôi còn hay mất. Ngày mai như thế nào. Không ai trả lời nổi. Thì hãy chấp nhận hình ảnh tôi thực tại. 

Mùa Xuân.Cây cối đang đâm chồi,ra lá,bật hoa.Vậy sao bước chân tôi lại mệt mỏi thế nhỉ.

Ở cơ quan,đối mặt với đống hồ sơ dễ đến khó,đối mặt với xã giao công sở nhạt hoét giả tạo,đối mặt với những tin tức nặng nề ấm ức bức bối,căng thẳng,u ám ...

Về nhà,đối mặt với chính mình.Giữa bốn bức tường im ắng,lặng phắc.Chôn-đâu hẳn là khái niệm bị vùi lấp. Chôn vùi tất cả đôi khi chỉ cần quên. Lạnh lùng soi mình khi đối diện với bức tường trắng.Càng lúc càng thấy mình se sắt lại.

Những ngày này sẽ qua.Ngày này năm sau,biết tôi đang ở đâu.Ra sao.Như thế nào.Chỉ biết là cần phải chối từ.Chỉ biết thời điểm bắt tôi phải quyết định.Chỉ cần lòng không áy náy,chỉ cần thực lòng mong muốn điều ấy,chỉ cần nghĩ cho người phần nhiều hơn.

Vụn.Vụn lắm.Không muốn nghĩ gì nữa.Muốn dừng lại.Muốn buông bỏ.Sao mà mệt mỏi thế.


một cái ôm


Đó không phải là một cái ôm bình thường. Nó chứa đựng những điều chia sẻ không thể nói ra bằng lời.

Trong buổi tiệc nhẹ Tân Niên của Ngân hàng, tôi và Vân rủ nhau đến đó chỉ để được nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc của người anh Cả, người đã dẫn dắt chúng tôi đi những bước chập chững đầu tiên khi còn là cô sinh viên non nớt mới ra trường, cho tới bây giờ, tuổi không còn trẻ nữa.

Buổi tiệc tàn cũng như mọi năm, ăn xong thì đám trẻ ra về mà không biết bao nỗi niềm còn đau đáu phía sau. Năm nay, đương nhiên là tâm trạng còn nhiều hơn. 

Tôi và Vân quyết định đến gặp anh để ít ra cũng bắt tay anh một lần. Vân hơi e ngại, “em không biết phải nói gì với anh ấy cả. Chị nói nhé...”. Tôi hơi hoang mang, nhưng vẫn trấn an Vân.Bản thân tôi cũng không biết phải nói gì đây vào giây phút này, chỉ là rất muốn được lại gần, nhìn anh và nếu được nói 1 điều gì đó, điều đó ắt là 1 lời cảm ơn tự đáy lòng. 

Ấy vậy mà khi đứng trước anh, chị em chúng tôi không khỏi xúc động. Tôi chưa kịp nói gì thì anh đã kéo chúng tôi vào lòng, ôm chúng tôi thật chặt. Chắc chắn anh nhận ra tôi, đứa con gái bướng bỉnh của mẹ tôi, và cũng là cô nhân viên khó dạy bảo nhất trong số những đứa khó bảo mà anh đã từng cầm tay chỉ việc cách đây 15 năm. Cảm xúc chỉ có 3 người chúng tôi trong giây phút đó mới cảm nhận được. Tôi chỉ biết nói với anh rằng “em mong mọi việc sớm qua, để chúng em lại được tiếp tục học thêm nữa từ anh. Chúng em đã chia sẻ những long đong lận đận trong cuộc sống của chúng em với anh khi có chuyện, và thấy là rồi mọi chuyện sẽ qua cả…Em không biết nói gì hơn. Mong anh giữ gìn sức khỏe”.  Nếu đứng thêm chút nữa, Vân sẽ khóc òa lên mất và tôi chắc  không giữ được bình tĩnh nữa. Mà lúc này, nước mắt là không nên. Chúng tôi cáo từ ra về, trong lòng còn ngổn ngang hơn cả trước khi tiến tới bắt tay anh. Đúng như những gì anh chia sẻ, cũng chưa biết “thời gian sắp tới” là vài tháng hay là bao lâu nữa anh mới gặp lại chúng tôi, lại cùng làm việc với chúng tôi …

Kỷ niệm vốn dĩ có đời sống riêng của nó … Kỷ niệm giúp chúng ta hiểu rõ giá trị của thứ mình đang nắm giữ, đã mất hoặc sẽ đạt được…
. . .

Còn nhớ, khi tôi nhất quyết vượt qua sự cấm cản của hai bên gia đình để đến với người chồng đầu tiên kém tuổi, gia đình tôi phản đối dữ lắm. Khi nói hết cách mà tôi không suy chuyển, mẹ dọa sẽ lên trao đổi với  cơ quan nhờ can thiệp. Tôi hơi hoảng, nghĩ: chỉ có thời xa xưa mới có chuyện công đoàn cơ quan, các cấp chính quyền can thiệp vào chuyện trai gái yêu nhau thôi chứ. E ngại mẹ làm phiền nơi người ta kinh doanh buôn bán, tôi bạo gan gõ cửa phòng Giám đốc để xin anh 5 phút. Tôi kể lại việc mẹ tôi phản đối chuyện yêu đương của chúng tôi nên có thể lên gặp anh để thưa chuyện, nhờ anh dạy bảo tôi, nên tôi xin lỗi trước nếu điều đó làm phiền anh làm phiền cơ quan. Tôi quả quyết với anh là tôi đã quyết định rồi, không thay đổi quyết định đó cho dù mẹ tôi có đuổi tôi ra khỏi nhà, từ tôi đi chăng nữa.

Anh đã từ tốn trấn an tôi và thẳng thắn bày tỏ quan điểm rằng xã hội bây giờ đã cởi mở hơn, các cô có công việc, sống tự lập, tự lo kinh tế cho mình và lo được cho 1 đứa trẻ nữa, các cô có thể làm mẹ đơn thân không nhất thiết phải lấy chồng mới được. Và anh kể tôi nghe một vài câu chuyện có thật của những người bạn. Cách đây hơn chục năm, cụm từ “đơn thân” chưa phải là mốt như bây giờ, vậy mà anh đã khuyên tôi lựa chọn. Tôi hiểu rằng, trong con mắt của anh, anh tự tin tôi có thể làm được điều đó. Tôi tin tưởng rằng anh sẽ giúp đỡ hết lòng khi chúng tôi đã quyết tâm lựa chọn một điều gì. Giúp ở đây được hiểu là 1 công việc ổn định, những lời khuyên chí lý thân tình những điều hơn thiệt, để cuộc sống của chúng tôi đi đúng hướng và ít thiệt thòi nhất.

Thời gian ấy, có 1 chị nhân viên giao dịch lấy chồng bộ đội, sanh đôi tự nhiên 2 bé gái. Gia cảnh anh chị khó khăn, nên khi chị sanh xong, anh – khi ấy là giám đốc chi nhánh, nhận hỗ trợ cho 1 đứa, anh B – khi ấy là phó giám đốc chi nhánh, nhận hỗ trợ 1 đứa. Chúng tôi thực sự là một gia đình.
. . .

Anh đã nói với chúng tôi (và chúng tôi luôn ghi nhớ) chúng tôi làm việc ở một nơi đầy rẫy rủi ro. Ban đầu mới vào Ngân hàng, rủi ro với chúng tôi chính là mớ kiến thức tạp pí lù không biết dùng để làm gì, sắp xếp vào đâu. Là lóng ngóng với đánh máy mười ngón, nắn nót cả ngày không xong vài trang tờ trình, nói nhăng nói cuội, viết tờ trình hay như viết văn. Rủi ro là một ngày bị khách hàng trách mắng, quát to ồn ào giữa sàn giao dịch, trước mắt mọi người … Nghĩ lại vẫn thấy nực cười chính mình.

Giờ thì rủi ro là như vầy, tên anh có trên mặt báo, sau cái tên là các chức danh đã kiêm nhiệm, và những cáo buộc.

Đối với tôi, anh Huỳnh Quang Tuấn luôn mãi chỉ là một người anh Cả, mà chúng tôi yên tâm lắm, hồn nhiên lắm, khi chia sẻ chuyện đời, chuyện người, hỏi kiến thức chuyên môn, xin “chỉ giáo” những chuyện nhí nhố ngố ngẩn trẻ con mà không có chi phải ngại ngùng … Tất cả những điều ấy, những kỷ niệm đậm nhạt, giờ chỉ thu gọn vào một cái ôm vội vã khi tiệc tàn … 

Giờ với tôi, rủi ro khác nhiều rồi. Có thể là khi trên đường đua dài dằng dặc, đột nhiên thấy cô độc một mình, vẫn mệt nhoài đổ mồ hôi sôi nước mắt đó thôi, mà rồi không biết mình đang chạy trước đoàn đua hay vô tình chạy sau lưng họ mất rồi. Một vòng đời cũng tròn như trái đất, cũng luân hồi Nhân-Quả, dù xa cỡ nào, dù tròn cỡ nào, dù trúc trắc cỡ nào, thì rồi gieo Nhân nào vẫn sẽ gặt Quả nấy. Con người mệt nhất là chạy đua với chính mình, với những giằng xé nội tâm có và mất, giữ và buông,bỏ đi hay duy trì, chiếm hữu hay chia sẻ, yêu và ghét … Với tôi, con người quả là ở tình thế rủi ro khi chẳng biết mình đang ở đâu, cô độc giữa một biển người không hiểu, nhất quyết không hiểu mình.

Rủi ro là khi chẳng còn biết nói với ai những suy nghĩ thật trong lòng mình. Rủi ro là không còn biết tin vào đâu, chỗ nào là thật chỗ nào là giả...

. . .

Tôi chạy xe miên man giữa gió Đông cuối mùa quất thẳng vào mặt. Chợt đâu đó những cánh hoa đào tơi tả táp vào má tôi. Có chiếc xe chở 1 gốc đào khá lớn trước mặt, chạy về hướng Nhật Tân chắc mang cây trả về vườn. Ừ, thế đấy, lúc này đào đã tàn, sắc đã phai, tôi thì đang khóc, lòng trống trải mông lung. Nhưng một năm nữa, đào lại ra hoa, tôi có một năm để chờ đợi điều đó. 

Xuân, Hạ, Thu, Đông, mỗi mùa 1 vẻ, mỗi mùa 1 khắc nghiệt, mỗi mùa 1 thử thách dành cho những cành cây khô kia. Nóng, lạnh, mưa dầm, sương giá, gió bụi, đào lên đặt xuống.

Nhận lấy tất cả mà cây đào ấy vẫn sẽ ra hoa vào mùa tới. Nó cằn cỗi và trơ trụi như thế đấy, để giúp con người biết hy vọng. Có phải vậy chăng?!


Những câu chuyện tôi đang đọc


Mình cũng thật là ...
Cứ nhìn thấy truyện là lao tới, mua gom về chất đống đầy nhà, trừ phi túi hết sạch tiền. Chính xác là mình bị nghiện ... giấy. Giống như con lừa, thích ăn giấy. Mình thích các loại bút, đặc biệt là bút chì, và viết trên giấy, nghe tiếng sột soạt của bút gãi trên giấy, thích thú nhìn những nét chữ hiện dần ra và đầy chật lên trên trang giấy. Mình sẽ viết, viết và viết mãi, giống như thú vui đi bộ, đi mãi, đi miết, cứ tà tà từ từ cũng được gần chục cây chứ chả chơi. 

Haizzz,

Mình vừa đọc xong cuốn truyện "Em sẽ đến cùng cơn mưa" của Ichikawa Takuji. Mình đã được cười, được khóc, được phấp phỏng, hồi hộp, khao khát, hy vọng dâng đầy. Nếu không bận công chuyện nhà, cuốn truyện chắc chắn đã được ngốn hết trong vòng nửa ngày. 

Mình rất muốn người ấy cũng đọc cuốn truyện này, cùng đọc với nhau được thì vui biết bao. Vì người ấy giống "người chồng" trong câu truyện. Mình yêu cái công viên bé xíu góc đường vào khu nhà của họ. Mình yêu cách người chồng ngắm vợ mình, nhớ vợ và khao khát vợ. Mình yêu cách họ nói với nhau, nhớ về nhau theo một cách riêng của hai người, cách họ dành cho đứa con trai duy nhất tình yêu được chuyển hóa hài hòa, vừa phải, đúng mực. Mình thèm được nhìn ngắm bức tranh đáng yêu của gia đình ấy mãi, mãi và mãi mãi. Mình muốn trái tim mình lại được rung lên khi cảm nhận tình yêu thương tròn đầy mà tác giả đong đầy mỗi trang viết, cho dù là trang viết buồn thảm nhất. 

Ngay khi viết những dòng này, mình muốn khóc biết bao. Mình ước được nhìn ngắm, được chọn những hình ảnh nhân văn dịu dàng nhẹ nhàng ấy làm điểm tựa. Mình sẽ không làm hỏng bức tranh tuyệt đẹp đó đâu. Để bức tranh ấy hoàn thiện, để người ấy được hạnh phúc, mình sẽ tránh xa, sẽ đứng ở thật xa, trong bóng tối ... thế là được.

Haizzz, 

Sau cuốn này là "Nhân quả". Rồi "The time of my life" của Cecelia Ahern - bản tiếng Anh - thử thách ngang leo Fanxipang. Rồi sau đó là Kẻ ích kỷ lãng mạn của văn học Pháp, một cách viết nhật ký thú vị mà mình nên theo đuổi. Rồi sau đó ? Học thôi. Công việc lúc đó đang gia tăng đáng kể khi các công ty hoạt động trở lại sau Tết Nguyên Đán. Hãy học cười. Học nói. Học nhìn mọi người cười và nói và đoán cho được ý muốn sau cùng của họ. Đó là một bài học nhiều chương và kỳ thi sát hạch thì xảy ra bất kỳ lúc nào không hề báo trước. Sau kỳ thi ấy bạn sẽ lên nhiều bậc hoặc xuống nhiều bậc, sự thay đổi vị trí đột ngột khiến bạn chóng mặt như đang ở một nơi không khí loãng, có thế mà thôi. 




Xin lỗi vì đã yêu nhau*

Thơ  Nguyễn Phong Việt
Từ giây phút chúng ta cùng nói một lời mà không nỗi đau nào có thể diễn tả được
- Xin lỗi vì đã yêu nhau!
 Xin lỗi vì đã không thể nhìn thấy đoạn cuối của giấc chiêm bao
Xin lỗi vì những ngón tay phải tách rời khỏi bàn tay cần nắm
Xin lỗi vì cuối cùng ta đã làm cho người bật khóc
Xin lỗi vì yêu thương kia có khi chỉ là sự ngộ nhận
của ngày tháng cô đơn …
Từ giây phút chúng ta cùng nhau đứng giữa một con đường
nhưng mỗi người phải đi về một hướng
cơn nắng ban trưa cũng không đủ sức nóng chạm vào trái tim lạnh buốt
chúng ta tưởng như có thể tan ra như từng bông tuyết
để quên hết đi…
Khó khăn lắm một người mới chạm được vào một người trong cuộc đời này
và nhìn thấy nhau dù đã có cả triệu người nhìn vào trong mắt
nhận ra rằng niềm vui chắt lọc từ trăm ngàn vị đắng
nếu được chia sớt
sẽ chia sớt tận sâu thẳm tâm hồn…
Người đã mang trên vai mình năm tháng đó với mùi hương
thứ duy nhất ta không bao giờ hiểu được
thứ duy nhất ta có thể nhìn bằng cách nhắm mắt…
thứ duy nhất ta sợ mình quên nhất
hơn cả gương mặt người!
Những đắng cay này có đáng phải sinh sôi
như rong rêu mỉm cười suốt những này mưa tới
chúng ta kết thúc một giấc mơ mà vẫn không dám tự tay mình mở ra một giấc mơ mới
yêu thương có khi nào là có tội
vì giữ một trái tim cả đời bên cạnh những âu lo?
Nếu được phép tha thứ cho mình ta chắc cũng chẳng đủ lòng vị tha
để lạnh lùng nhìn người sống một cuộc đời khác
càng thản nhiên cười là ngàn lần càng chua chát
sao bắt chúng ta phải tự hứa dù không một tình yêu nào có quyền bắt nạt
từng cảm xúc mong manh…
Xin lỗi một lần từ quãng đời tóc còn xanh
nhưng có còn được xin lỗi thêm một lần trong một ngày kia tóc bạc?
Em không nghĩ rằng, có khi nào đó, vào lúc nào đó, có ai đó phải nói lời xin lỗi, vì đã yêu ai đó ... Vậy mà hôm nay ... Hãy cho em mượn bài thơ này của Việt để gửi đi một lời xin lỗi. Trong cuộc đời này, em đã hiểu, có nhiều hơn 1 người, những người "không đủ lòng vị tha để tha thứ cho chính mình", phải nói lời "xin lỗi vì đã yêu anh"  ... 

Biết viết gì đây vào giây phút này ...


Chiều 22/1, đón con gái ở trường mẫu giáo, cô giáo dặn "con gái hơi mệt, mẹ theo dõi nhé". Cô giáo không hề biết con đang sốt, và con đã nôn sau bữa đệm ngày hôm ấy. Chạy xe 1 quãng ngắn rời khỏi trường thì con gập người nôn ọe không khác vòi rồng phun. Sáng 23/1, con gái vào cấp cứu ở Viện Nhi Trung ương. Sau hơn 1 năm, vì đận cấp cứu này mà hai bố con mới gặp nhau. Mẹ chạy tới chạy lui, con sang tay hết bố lại mẹ, con gái ngoan im lìm không hề phản kháng. Hai cha con không nói với nhau câu nào. Lúc chỉ còn hai mẹ con, con gái lí nhí hỏi "mẹ ơi, bố không yêu mẹ nữa ... bây giờ bố lại yêu mẹ rồi ạ?" ... Mẹ chỉ biết lặng im, chiều hôm ấy gió thổi lạnh hơn mọi ngày ...

Ngày 23/1, dì ruột phải mổ thay khớp háng. Dì không chồng không con, ngã gãy chân vào 1 ngày cận Tết như thế, đường xá đã vãn người, bác sỹ đã nghỉ hơn nửa quân số ... Cả nhà nháo nhào, chạy đi chạy lại hơn hai chục cây số mỗi ngày từ cơ quan về nhà, vào viện rồi về nhà, chưa kể rẽ vào chỗ này chỗ nọ. May mắn làm sao, năm nay được nghỉ sớm 2 ngày trước Tết, thế là xin con gái ra Viện về nằm nhà uống thuốc, mẹ chạy vào Viện với bà dì "thay ca" cho bà ngoại. Vì lo lắng quá, ông cậu duy nhất cũng cấp cứu tiếp vì huyết áp cao, mình phải thuyết phục vào Viện chỗ bà dì nằm mà cấp cứu, nếu có phải nằm lại thì chỉ chạy từ khoa này sang khoa khác thôi, chứ chạy từ Viện này sang Viện kia thì ... Chao ôi. Chưa có một năm nào mọi việc lại loạn như năm nay. 

Vì thế trong đầu chỉ có 2 chữ Sức Khỏe. Cho mình - để có sức mà lo cho người khác. Cho dì - để bác sỹ còn cho ra Viện nếu không cả nhà năm nay ăn Tết trong Viện thì buồn biết bao. Cho con gái - để còn chơi Tết chứ, 27/1 là sinh nhật con gái mà. 

Tết Giáp Ngọ qua nhanh cũng như các năm trước đó (cũng như các năm sau này). Vốn dĩ, với mình, Tết chỉ vỏn vẹn ngày 30 và mùng 1 mà thôi. Sang tới mùng 2 là hết vị Tết rồi. Mùng 3 thì Tết đã quá nhạt, như vò rượu cần đã pha đến cữ nước thứ mấy mươi trong ngày, nhấp môi vào cần chỉ để khỏi cười xã giao ... 

Đã dự định từ trước, đúng dịp sinh nhật sẽ viết vài dòng cho con gái, vậy mà ... buồn 1 chút, tiếc 1 chút. Năm nay, con gái cũng không có tiệc sinh nhật. Con vô tư thấy tội, thấy cả nhà bận rộn thì cũng quên mất. Nhưng ... thật ra thì ... mẹ không quên. Mẹ đã chuẩn bị đủ cả, bóng bay nhiều màu, cái nến số 5 màu đỏ rất to, dự định đặt bánh gato ở đâu, hình gì ... Con không đòi, nhưng mẹ thấy rất có lỗi. Bố cũng không gửi đến một tin nhắn ... Con cũng không nhắc ... Mẹ thầm chúc con học được chữ Quên. 

Mọi thứ hiện giờ rất vụn. Vụn như 24 giờ đồng hồ chia rõ ràng ra 24 phần. 4 giờ 1 cữ thuốc cho dì. Tay nứt nẻ vì suốt ngày rửa, giặt, lau chùi ... Từ 22/1 tới giờ, một ngày 24 tiếng là những bước chân lên gác xuống gác, uống thuốc, đổ bô, lau chùi, đắp thuốc ... Cuốn truyện mới mua, chỉ để đó thòm thèm dòm 1 cái mỗi khi đi qua cái bàn làm việc. Cái tranh thêu chữ thập dở dang, đã lên kế hoạch dứt điểm để lên khung Tết này, lại càng dở dang hơn, nham nhở đến là chán. 

Thấy gì ngoài cánh cửa kính từ tầng 2 căn nhà to tướng nằm trên 1 trong các con phố đắt đỏ của Hà nội. Trời thâm sì sì, thỉnh thoảng mới có tiếng xe (hàng ngày thì đến chết vì tiếng ồn). Đêm về, đã không ngủ được thì chớ, mấy quán Karaoke thi nhau bật nhạc sàn. Đêm Ba mươi Tết cũng không tha. Chắc toàn "cú đêm" và gái ăn sương, chả biết đi đâu về đâu ... Những tiếng i i âm âm vang khắp các tầng nhà khi bật các ngọn đèn điện. Trống trải lại càng trống trải. Buồn lại càng buồn đến tận đẩu tận đâu trong tâm can ấy ...

* * *

Chả biết mình mong gì nữa. Đêm Ba mươi nhận được vài tin nhắn đến khi mệt quá thiếp đi. Cũng không biết phải reply thế nào. Cũng may, qua tin nhắn, không ai thấy bản mặt chán chường buồn bã, ủ ê và cái vẻ nhàu nhĩ thất thểu của mình ... Đương nhiên là mình chả thấy vui gì sất, không một tẹo nào. Không một tin nhắn nào khiến mình mỉm cười. Vẻ mặt mình trong gương là 1 vẻ mặt lặng phắc, trắng xanh, vài nốt mụn li ti xung quanh miệng, làn môi bợt bạt, và cuối cùng là 2 cái bọng mắt không thể nào tệ hơn. Mình không nuôi một hy vọng nào, mình dừng hy vọng vào những thứ vô phương khả thi rồi, mình không nghĩ xa nữa, nghĩ ngắn thôi. Ngắn là bao xa? là một ngày. là hai mươi tư giờ. Từ bây giờ và suốt cả năm nay, mình nghĩ mình sẽ nghĩ ngắn như thế. Sống cho trọn vẹn cho hai mươi tư giờ không trôi vô nghĩa. Sống như thể ngày mai mình không còn sống nữa. Cho dù, một ngày hai mươi tư tiếng chỉ là lên xuống mấy tầng gác, đổ bô, những cữ thuốc, lau chùi, dọn dẹp, giặt và phơi, ngâm tay vào nước và nhìn những xước măng dô đỏ ửng lên dưới móng tay ...

* * *
Thật ra, trong lồng ngực, tiếng "yêu thương" và "nhớ nhung" đang thay nhau lên tiếng. Xen kẽ nhịp nhàng hay vội vã, cũng chỉ để xem ai mạnh hơn. Tất cả là vì tình yêu, với một nửa của mình, đang còn ở đâu đó. Hay người đó cũng đang bệnh? Hay người đó lạc đường (đường nhiều ngã rẽ mà) ... 
Cũng có thể chẳng có nửa kia nào hết. Mình cứ chờ, như chờ ngày mai đó thôi. Mình cứ mong thế thôi, nếu điều đó khiến hai mươi tư giờ bớt đơn điệu và tẻ nhạt. Chả có ai bị hại vì điều đó hết. Yêu thương và nhớ nhung, một ai đó, không có thật, để thấy trái tim đau đớn, để thấy mình không vô hình, không vô tình trong suốt như một bong bóng khí, trong mắt mọi người ... 

Trái tim còn đau đấy, mình còn tồn tại đây...