Thơ Nguyễn Phong Việt
Từ giây phút chúng ta cùng nói một lời mà không nỗi đau nào có thể diễn tả được
- Xin lỗi vì đã yêu nhau!
Xin lỗi vì đã không thể nhìn thấy đoạn cuối của giấc chiêm bao
Xin lỗi vì những ngón tay phải tách rời khỏi bàn tay cần nắm
Xin lỗi vì cuối cùng ta đã làm cho người bật khóc
Xin lỗi vì yêu thương kia có khi chỉ là sự ngộ nhận
của ngày tháng cô đơn …
Từ giây phút chúng ta cùng nhau đứng giữa một con đường
nhưng mỗi người phải đi về một hướng
cơn nắng ban trưa cũng không đủ sức nóng chạm vào trái tim lạnh buốt
chúng ta tưởng như có thể tan ra như từng bông tuyết
để quên hết đi…
Khó khăn lắm một người mới chạm được vào một người trong cuộc đời này
và nhìn thấy nhau dù đã có cả triệu người nhìn vào trong mắt
nhận ra rằng niềm vui chắt lọc từ trăm ngàn vị đắng
nếu được chia sớt
sẽ chia sớt tận sâu thẳm tâm hồn…
Người đã mang trên vai mình năm tháng đó với mùi hương
thứ duy nhất ta không bao giờ hiểu được
thứ duy nhất ta có thể nhìn bằng cách nhắm mắt…
thứ duy nhất ta sợ mình quên nhất
hơn cả gương mặt người!
Những đắng cay này có đáng phải sinh sôi
như rong rêu mỉm cười suốt những này mưa tới
chúng ta kết thúc một giấc mơ mà vẫn không dám tự tay mình mở ra một giấc mơ mới
yêu thương có khi nào là có tội
vì giữ một trái tim cả đời bên cạnh những âu lo?
Nếu được phép tha thứ cho mình ta chắc cũng chẳng đủ lòng vị tha
để lạnh lùng nhìn người sống một cuộc đời khác
càng thản nhiên cười là ngàn lần càng chua chát
sao bắt chúng ta phải tự hứa dù không một tình yêu nào có quyền bắt nạt
từng cảm xúc mong manh…
Xin lỗi một lần từ quãng đời tóc còn xanh
nhưng có còn được xin lỗi thêm một lần trong một ngày kia tóc bạc?
Em không nghĩ rằng, có khi nào đó, vào lúc nào đó, có ai đó phải nói lời xin lỗi, vì đã yêu ai đó ... Vậy mà hôm nay ... Hãy cho em mượn bài thơ này của Việt để gửi đi một lời xin lỗi. Trong cuộc đời này, em đã hiểu, có nhiều hơn 1 người, những người "không đủ lòng vị tha để tha thứ cho chính mình", phải nói lời "xin lỗi vì đã yêu anh" ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét