vô đề


chỉ đơn giản là viết vài chữ để bài cũ trôi đi ...

lòng trống trơn. chỉ nghĩ đến 1 thứ: chết. 
nếu ông Trời đang giận dữ, ổng cần một ai đó phải chết để cho nắng trở lại, để dịch bệnh rút lui, để nước mắt không còn rơi nữa ... thì tôi sẵn sàng. Nhưng chắc gì ổng đã cần tôi. thế mới tồi tàn chứ.

có bao giờ bạn gặp cảm giác mình đột nhiên vô hình. trước mắt mọi người, bạn như chưa hề tồn tại, bạn như không còn tồn tại nữa. 

có bao giờ bạn thấy tiếng nói của mình không còn đến được tai người cần nghe. ánh mắt không còn chạm vào ánh mắt. nụ cười được đáp trả bằng giận dữ. thiện chí bị đáp trả bằng xung đột, bằng chiến tranh...

có bao giờ bạn thấy bất lực khi mọi nỗ lực đều bị xóa sạch. mọi cố gắng bị vắt kiệt. mọi thành công bị đạp đổ. không còn quá trình nào, chỉ có kết cục buồn đến kinh ngạc.

có bao giờ bạn dừng hẳn ước mơ vì sợ hãi. thậm chí một suy nghĩ mon men ra ngoài vòng đã rụt trở lại. xoáy tròn trong lòng bạn chỉ một chữ an phận. mà sao mãi chẳng bình an. 

có bao giờ bạn dừng hẳn yêu thương. vì lẽ gì niềm tin kia vụt mất. nhất định là không trở lại. thiếu niềm tin vẫn còn được hiểu là "chan chứa hy vọng". 

có bao giờ bạn ... như tôi bây giờ, nghĩ đến cái chết của mình, với một sự bình thản. nhìn ra ô cửa màu xanh, nền trời màu xám, thèm khát một mũi thuốc chứa chất độc cực tàn khốc được tiêm vào dây truyền. lòng hân hoan được chết. nỗi đau nào hơn khi sinh ra (nhìn thấy) là người mà sống đời một con vật nham nhở và bẩn thỉu.

... ngoài kia gió lên ... sấm rền ... mưa 

cần


Em thấy lòng thư thái dù ngoài kia trời đen sầm sì và mưa lây phây. Hà nội vào Hạ rồi mà trời đất tựa như những ngày chuyển Thu vào Đông vậy. Gió rít từng cơn. Mặt hồ Tây nổi sóng. Phía bờ bên kia là Phủ Tây Hồ, chấp chới những đốm lửa như ma trơi. Xa mà ấm lắm. Mơ hồ sóng mang tiếng chuông chùa choàng lên vai em một làn sương mong manh. Mong manh mà ấm lắm. "Anh sẽ luôn theo sau em để em tựa vào khi em mệt mỏi". Thật hay đùa, nghe thì ấm lắm. 

Giữa tháng Tư, Hà nội đẹp như tranh vẽ. Xanh non của lộc lá trộn lẫn vàng suộm của lá sấu già rụng rơi trên phố. Cây đã đâm chồi ra hoa. Các tán cây đã cho bóng mát. Có một người trên phố vẫn ngu ngơ, chưa rút chân ra khỏi mùa Đông cũ. Hơi ấm của vòng tay vẫn còn đây. Sức nóng của mùa Hạ chưa thay thế được. Bóng em đổ dài bên hàng cây. Biết bao giờ Thu về ?! 

Em trôi mụ mị giữa những giấc mơ hoang. Em trốn vào giấc mơ thì lại gặp chính mình. Đang đi tìm anh. Em đứng trước anh nhìn anh như lần sau cuối còn thấy mặt trời. Em nắm lấy tay anh, kéo anh chạy. Nhìn nhau từ phía sau thấy cả một trời âu lo muốn vun vén. Em tựa vào vai anh phảng phất một nụ cười giấu nhẹm trong nếp gấp vành tai đang ửng đỏ. Em nhớ tiếng trái tim anh đập nhịp trống phách mỗi khi hai ánh nhìn dở dang gặp nhau. 

Em tỉnh lại giữa những ồn ào xôn xao thường lệ. Bên phải bên trái phía trước phía sau vẫn là những khuôn mặt em không muốn chạm vào. Ở thế giới này, em không có bạn, không có ai quan tâm em, không có bờ vai gánh đỡ, không thân thuộc, không gì cả ... Em lựa chọn. Đừng hỏi ! Em cam tâm lựa chọn. Sao anh biết em không vui khi được lựa chọn ? Em lập dị và cô độc, rất đỗi bình thường. Em không làm ai đó vui, đâu phải vì em. Vì người đó không cảm nhận được niềm vui đó thôi. Sao em có thể vui và ấm lòng đến thế, chỉ sau một câu trả lời gãy gọn, ngoan ngoãn, đúng mực của 1 chú bé. Sao em có thể vui khi em quan sát được những điều bé nhỏ giản đơn mà có ý nghĩa. Điều đó tặng em nghị lực và động lực sống. Để em chống trọi lại với giáo điều, đố kỵ, giả tạo ở cơ quan. Không thể đi xa mà thiếu phương tiện. Không thể đến đích mà thiếu phương tiện. Em biết rất rõ, và đôi khi nụ cười của em chỉ là thứ đem ra để đổi lấy phương tiện ấy. 

Nhưng, nụ cười trong mơ không là giả tạo. Dù anh sẽ không thấy lại một lần nào trong đời. Em vui vì đã được cười tự đáy trái tim. Nụ cười hiếm hoi. Bản thân em cũng không biết có thể còn gặp lại chúng nữa hay không ...

Tự hỏi mình cần gì, cần ai, cần đến mức độ nào ... em sẽ biết mình phải đi đâu, gặp ai, đi được bao xa ... Em càng ngày càng thấy mình rời xa thế giới này. Thế giới đầy rẫy sự giả dối. Em cố níu kéo hay có sợi dây vô hình đang níu kéo em ở lại giữa chốn xôn xao. Sợi dây vô hình ấy là gì, em không biết nữa. Em đi tìm lại em, ở một thế giới khác. "Sao ai cũng sợ bóng tối hả mẹ?" - con bé hỏi. "Bóng tối đáng sợ vì khiến cho mọi người phải dò dẫm rồi rất dễ lạc lối. Bóng tối chỉ có 1 màu đen thôi. Khi ánh sáng tràn khắp nơi, con thấy đẹp vì mỗi thứ lại có màu sắc riêng của nó, rõ ràng, dễ dàng nhìn ngắm và tìm kiếm". Tưởng chừng đẹp đẽ vậy, nhưng pha với chút giả dối, mọi thứ chuyển sang một màu xám xịt mà thôi. 

Hà nội của em tiết trời đang rất lạ. Em co ro giữa gió lộng và mưa phùn giữa phố, lắc rắc lắc rắc như hoa xà cừ mơn man thơm ngọt. Em khép mình vào những trang sách. Em đang đọc "Trịnh công Sơn - Tôi là ai, là ai ... " và hát những câu nghêu ngao vịn vào giấc mơ hoang mà tồn tại. Em không du ca. Em chỉ là chiếc mỏ neo hoen gỉ mắc kẹt trên bãi cạn. Nằm mãi trên một bãi cạn. Em hát những bài hát thân phận, về những nàng tiên cá, một tâm hồn đơn độc yếu đuối không thể đâm chết người mình yêu để sống vĩnh cửu. ngoại trừ chính trái tim mình ... 

Biết lỗi lầm để được thứ tha. Em biết nỗi đau đang mang để rồi không còn bị nó làm cho quay quắt. Người ra đi để được mãi mãi ở lại trong lòng người... 


độc thoại

có vài ý tưởng hiện lên trong đầu. tưởng là thơ mà không phải. mọi thứ ưỡn ẹo như chú mèo mập ú lười nhác. mọi thứ trôi chậm chạp lờ đờ. chẳng cái gì ra cái gì.

nằm nhà gần nửa tháng rồi. thử cảm giác thất nghiệp. thời tiết dễ chịu. có mấy giọt mưa buổi sớm. gió lộng khi chạy xe ven Hồ Tây. cứ mon men nghĩ đến công việc thì cơ thể sinh ra hormon adrenalin. phản kháng. sợ hãi. lo âu. hồi hộp. tim đập nhanh mặc dù ngồi rất tĩnh.

chán nhìn gương mặt người. nhìn cây cỏ hoa lá sóng nước, thậm chí rác rến, thấy đỡ ngột ngạt hơn. chán ngồi giữa 4 bức tường ấy và cái máy điều hòa nhiệt độ kêu i i suốt ngày. cởi bỏ mắt kiếng phóng tầm mắt ra thật xa, chẳng mong nhìn thấy thứ gì.

nghe điện thoại cơ quan léo nhéo đến là sốt ruột. viết được vài dòng nhạt như nước ốc vì những cú điện thoại chen ngang. đứt mạch suy nghĩ. chả nghĩ được thì chả viết nổi. chả muốn động đậy gì nữa sất.

tập mỉm cười. nụ cười như mếu. trời đột ngột mưa rào. đổi giời sang Hạ đây. sang tháng chắc nắng lắm. thêm chút Vitamin D cho đỡ ủ dột. mọi thứ cứ thế trôi đi. trôi đi miên man. muốn bỏ hết tất thảy. quảy gánh lên đường. đúng, trốn chạy đấy ! nếu đó là cách tốt nhất để tránh tổn thương cho mình và cho người khác.

viết tiếp sau vậy ... lại có điện thoại ...

trầm cảm. tái diễn trầm cảm. đau nửa đầu. đau nửa đầu tái phát. mình biết mình cần gì. nhưng những thứ đó ... chỉ có trong mơ mà thôi. nên mình tìm đến giấc ngủ, ngủ vùi, ngủ miết ngủ miết. để mà mơ. mơ về một trại dưỡng lão nhỏ, nằm cuối một con đường hai bên đường cây cao bóng cả. Những ngọn nến sắp tàn lụi tựa vào nhau, ngọn này tiếp tục duy trì lửa cho ngọn kia. cho đến khi gió chướng. xô chúng ngã. như những quân đô mi nô chỏng chơ. 

mình chưa già. chỉ là trái tim mình lão hóa sớm. nó khô quắt. lạnh ngắt. trái nhàu chứ không còn trái tim nữa. 

chỉ chờ đến khi trí óc này hết minh mẫn. mọi thứ sẽ đổ xuống. một mảnh mây trời sẽ phủ lên vai trần, chân trần, tấm thân trần. sẽ hóa bụi nước li ti. bay đi. tan đi. trong mênh mông trời rộng. một kẻ sống nghèo và hèn, được thế là cực kỳ may mắn. như là mơ thôi. 

tái đi tái lại một căn bệnh, trầm kha. một kẻ trốn chạy, chạy bằng chân bằng tay đến khi mỏi rã rời gục xuống đó, thì tâm trí vẫn sẽ tiếp tục trốn chạy. kiếp này, mãi mãi không bao giờ rời xa nỗi buồn. đến chết vẫn ôm trong lòng nỗi buồn. 

mây trời và bầy chim thiên di ...


Em đi giữa lòng phố. hoa loa kèn tháng Tư. chúm chím một nét môi cười. tinh khôi. 
Rất nhiều bạn trẻ mặc áo dài trắng, đội nón lá, thong thả chụp ảnh kỷ niệm trên đường phố Hà nội với hoa loa kèn. 
Mùa hoa này cũng trôi qua như những mùa trước, em không mua về cắm. chỉ lặng ngắm. thấy lạc lõng. thấy mình vô duyên khi cầm trên tay những đóa hoa thanh khiết đáng yêu nhường ấy. 
Em chọn tháng Tư năm nay là tháng để làm điều thiện, thế thôi vậy. để quên đi nỗi buồn chẳng lúc nào vơi vợi đi trong tim em. em mệt mỏi vì điều đó. em biết điều gì khiến em ốm, gầy, khô khan và thất thần. em không muốn đến gần những viên thuốc, cho dù chỉ là thuốc bổ. 

Ta đi qua nhau. Đi vội đi. nhé !

Bầy chim đang trở về Hà nội sau thời gian dài tránh rét. cánh chim mang biểu tượng tự do. em ngước lên bầu trời. những đôi cánh bé bỏng đang chao nghiêng. càng ngắm càng thấy mình như đang chôn chân dưới tầng tầng lớp lớp đá hộc. bất lực. 
Em đã và luôn cầu nguyện được trao tặng mọi điều may mắn (nếu em có), cho con gái. em không còn cần đến chúng nữa. đã quá muộn rồi. nếu ước ao nỗi buồn này không là thật, không có thật, thì cũng phải chấp nhận tình yêu chỉ là ảo ảnh. nếu ước ao được biến thành những bọt nước li ti trong không khí bay khắp bầu trời, thì cũng phải chấp nhận tình yêu chỉ là phù du. nếu ước ao chưa từng tồn tại kỷ niệm, thì cũng phải chấp nhận tình yêu chỉ là một khái niệm lý thuyết trong sách vở. 

Ta đi qua nhau. Đi vội đi. nhé !

Em chỉ còn là một hình bóng. mờ ảo. một hơi lạnh khiến người ta co ro. dù em không muốn thế. càng muốn sưởi ấm ai đó, em lại càng vội vã và nhanh chóng mang cái lạnh tê tái tới cho họ. như một kẻ đoảng vị. em cô đơn giữa bầy chim thiên di. chúng nối đuôi nhau lao đi như một mũi tên, chao liệng trên mái nhà, gọi nhau í ới rộn rã như thể đang dệt những sợi nắng thành lưới vàng lưới bạc đựng mây trời. 
Đôi lúc em tự hỏi "em viết những dòng chữ buồn bã ở nơi đây để rồi một ngày em rời xa, chúng phải ở lại đây mãi mãi, cô đơn lạc lõng như thân phận em đã từng ư. Sao xót xa đến vậy...". trên diễn đàn em đang sinh hoạt, một ngày bình thường như bao ngày, đột nhiên đọc được tin buồn của một nickname quen thuộc, lý do "tai nạn giao thông". lặng lẽ vô thường, là thế. chưa từng gửi lời chào. chưa từng tranh luận, trao đổi, comment qua lại. chưa từng nghĩ sẽ gặp vì ở quá xa nhau. chưa từng nghĩ sẽ tìm gì xa xôi ẩn sau nickname...ở một chủ đề, nickname của người ấy dừng ở bài viết cuối cùng. ngày tháng còn đó. cái nick ấy vẫn đó ... như thể người còn đâu đây ...
Vì lẽ ấy, em thương những gì "thuộc về em" còn phải ở lại chốn này. nơi em không thuộc về. chưa bao giờ cả. và một ngày nào đó, là không bao giờ nữa. ngay cả nỗi buồn, em cũng thấy thương. càng buồn bã, càng cô đơn. nỗi nhớ mồ côi. chống chếnh đến lạc lõng, vô duyên đến tê tái. 

Ta đi qua nhau đi. Vội đi. nhé ! 


đời ta đi về đâu ...


thật sự, đánh một dấu hỏi (?) ở cuối câu là vô nghĩa. bây giờ, chẳng còn gì là quá quan trọng, theo nghĩa là phải "đi đến tận cùng", "phải có bằng được câu trả lời, hay lời giải thích". Cứ đi khắc đến, còn có thể làm được gì thì chọn mà làm việc thiện, cùng nhìn về phương ấy, cực lạc hay không phải chốn cực lạc, thì ai cũng sẽ phải dấn thân ... 

một lời trách mắng của mẹ. nước mắt ứ lên rồi chỉ chút ít giây sau thì hai mắt khô khốc. "lại khóc đấy ư. khóc để làm gì?". chẳng để làm gì nữa. quỹ thời gian dành cho mỗi người không nằm trong ngân hàng, không nằm trong tay thằng kẻ cướp hay thậm chí kẻ giết người, mà nằm trong nghìn tay nghìn mắt của đức Phật, của đức Chúa, giây phút ấy đã được đánh dấu đâu đó  rồi, cái hố đen dành cho mỗi người trong vũ trụ luôn đã luôn dọn sẵn đó ...

con gái vào Viện cắt Amidan. tính tôi thì rõ ràng rành mạch, trách nhiệm, đàng hoàng. Dự định lâu rồi, từ Tết Âm lịch. Lên kế hoạch chính thức cách đây 1 tháng, sau khi tiết kiệm đủ chi phí, sau khi dự báo thời tiết sẽ ổn định và khô ráo, bệnh dịch đã lui đi ít nhiều. Biết là xin nghỉ khó khăn, đã phải thông báo miệng trước với cả "bàn dân thiên hạ" ở cơ quan (mà thật lòng thì tôi không bao giờ muốn trình bày việc riêng tư gia đình với nhiều người đến như thế. chắc chỉ có ở Việt Nam mới có cái "lệ" phải báo cáo cho cả bà lao công thế này). Trước khi nghỉ 1 tuần, đơn từ đúng quy định của cơ quan, Sếp đã ký duyệt. Vậy mà khi con gái ở trong phòng mổ, rồi ra hậu phẫu, điện thoại líu ríu, cái đầu ong ong, điên cái lòng cái ruột điên thêm cái đầu. Một mẹ một con ôm nhau đi Viện, đã mệt. Lại còn trực điện thoại cơ quan và khách hàng, chỉ cần để máy bận 1 cú, từ chối cuộc gọi 1 lần thôi, sau này sẽ biết tay nhau ngay ... nước mắt đã đôi lần ứ lên, rồi chỉ chút ít giây sau cũng phải lui. "lại khóc đấy ư. khóc mà làm gì?". 

Đôi lúc muốn buông hết, "sao tôi lại không được khóc?", "sao tôi không được than lấy 1 câu?", "sao người ta cứ đè tôi ra mà "đì" cho tận số, gạt cho hết lợi lộc về họ, sao họ tham vậy Trời?" ... nhưng lòng tôi thật sự không còn nổi sóng nữa. Những câu hỏi ấy, tôi không còn đau đáu đi tìm câu trả lời nữa. Đâu cần phải chính tay tôi tìm lại lẽ công bằng. Rồi sẽ có cái ngày ấy. Luật Nhân-Quả luôn tồn tại ! 

nằm cùng phòng bệnh với con gái, có 1 nhà sư đưa chú tiểu lên chữa bệnh, khi ra Viện, sư thầy tặng lại cho một số người cùng phòng các đĩa ghi lại bài giảng giáo lý nhà Phật, trong đó có mẹ con chúng tôi. Rất vô tình, đĩa dành cho mẹ con chúng tôi có chủ đề là "Đời ta đi về đâu". Trong lúc đang rối như tơ vò, đọc tiêu đề của chiếc đĩa, dù chưa nghe được 1 lời của đại đức, nhưng mọi thứ trở nên bình yên kỳ lạ. 

chắp tay niệm Nam mô a di đà Phật, để bỏ lỗi cho bản thân mình, cầu để không phải thấy tâm địa xấu xa của người, mắt chỉ nhắm hờ và chỉ nhìn về phương có ánh sáng, làm một điều thiện, tích một điều lành, không cần hỏi có nhận được gì không, chỉ biết là làm được hay không, làm được là làm ngay không do dự. 

Tôi thấy, mọi sự khởi nguồn từ những điều rất nhỏ bé. Tôi không run sợ, con gái bớt quấy khóc. Tôi bình tĩnh, bác sỹ nhỏ lời. Tôi nhường chỗ xếp hàng khám cho một người bệnh nặng, giúp người ta cho 1 bệnh nhân trong hậu phẫu uống sữa, gọi giúp hộ lý khi hết nước, rớt thuốc ... tôi hòa mình vào nhóm "những người chăm sóc" và thấy mình tan đi, trôi đi miên man ... không nghĩ gì hết, chỉ làm việc nên làm ... tôi không cần nghe một lời cảm ơn, tôi không cầm được bàn tay chìa ra yếu ớt, tôi không biết người ấy sẽ về nơi nào, tôi còn gặp lại nữa hay không ... vì lẽ ấy, nên tôi không muốn dừng lại, không muốn hoãn lại. Thêm nữa, quỹ thời gian ấy ... Cái khái niệm này, rõ ràng đấy mà cũng mơ hồ đấy. "Quỹ thời gian" ?! 

... Còn bao nhiêu lần được chìa tay ra để sẻ chia? 
Còn bao nhiêu lần được nói lời cảm ơn, xin lỗi?
Còn bao nhiêu lần được tha thứ?
Còn bao nhiêu lần nữa được chối từ?
Còn có khi nào gặp lại nhau trong đời? ... 

Bây giờ, đồng tiền mang về nuôi con, nuôi tương lai cho con, đánh đổi bằng những day dứt, khó thở, đau đớn khi phải cúi mặt, nhìn xuống dưới chân mình. Bảo không nghĩ gì thì không đúng. Bảo chưa từng cúi mặt xuống bàn làm việc để ngăn nước mắt lăn ra là không đúng. Không dám so sánh, nhưng đôi lúc tôi nghĩ đến những thống khổ của Jesu, Người đã nghĩ gì khi sẵn sàng chia sẻ ? có khi chỉ là Người muốn đi đến tận cùng, muốn đi tìm câu trả lời cho tất cả chăng ? có khi nào, Người đi tìm niềm hoan hỷ trong nỗi đau tận cùng ấy ? 

nhìn sâu vào gương mặt đức Phật, nhìn sâu vào gương mặt Jesu trên cây thập tự, tôi thấy nước mắt và thấy cả nụ cười. Nụ cười vẹn nguyên nhất trong tất cả những nụ cười ... 

Khi ta chưa biết nhau ...



Giấc mơ chỉ là mơ thôi ... 
Mong chờ thương nhớ chỉ là thoáng qua ...
Chưa biết khi cách xa, con tim nghẹn ngào trong buốt giá ... 


Yêu thương ơi sao vội tan ... ?!







Thời gian ơi hãy lắng nghe ... mưa đang kéo gió về ...








Và anh là sóng ... đi tìm em bến bờ
Tìm trong nỗi nhớ ... cồn cào sóng dâng
Mà đâu có hay ... khi đến gần em
Là bao nỗi đau cũng theo anh về




Dù vẫn biết khi hoàng hôn tan vào đêm dài
chỉ còn lại đây mây đen ôm xót xa ...






Em vẫn chờ ...