chết là hết

tôi rất hay nằm mơ về cái chết của mình. 
ví dụ như hôm nay mơ ...
đang giảng bài trên lớp, đưa ra bài tập cho học viên, chưa kịp giải đáp thì một cơn đau đột nhiên xuất hiện. giống như ai đó dùng một bàn tay có móng vuốt nhọn, xuyên thẳng vào người và móc đi một bộ phận nào đó. rất nhanh và rất đau đớn. chỉ kịp thốt lên "cái gì vậy", ôm lấy bụng rồi gục xuống.  sau đó tỉnh lại trong bệnh viện. một số xét nghiệm đã có kết quả. Ung thư gan giai đoạn cuối.

mình hỏi bác sỹ "nếu mổ, tôi cần chuẩn bị bao nhiêu tiền? hóa trị liệu hay xạ trị sau đó mất khoảng bao nhiêu tiền nữa? nếu mổ có thể kéo dài sự sống tối đa bao nhiêu lâu?". ví dụ là vài trăm triệu đi nhé (vì cũng chẳng biết bao nhiêu cho vừa) và kéo dài khoảng 6 tháng đến 1 năm. Mình muốn biết thêm "Bệnh viện có cho nợ chi phí không? nếu cho nợ thì nợ trong bao lâu phải trả hết?". ví dụ là có cho nợ, khoảng 1-3 tháng đi nhé. Mình nghĩ "sống sót thì 3 tháng dặt dẹo nằm bẹp trong viện cũng chẳng làm gì để có ngay lắm tiền đến thế"

rồi mình quyết định (cũng chính là quyết định của mình nếu giấc mơ này bị biến thành hiện thực)
"Nếu thế tôi về nhà. Còn vài việc phải làm, xin bác sỹ vài liều thuốc tiêm giảm đau. Số tiền tôi đang có chỉ bằng phân nửa số cần đến, thà để dành làm sổ tiết kiệm cho con gái. Có lẽ chưa học hết cấp I,cháu đã tiêu hết số tiền dành dụm đó rồi. Nhưng bây giờ mà sử dụng thì vô nghĩa quá, người bệnh chưa chắc đã sống được. Sống cũng mất sức lao động, không còn sức khỏe mà đi làm kiếm tiền nữa. Người cần đến tiền để sống và ăn học thì lại không có, mất hết tương lai. Con trẻ cần được học hành. Có học hành thì còn có tương lai. Thôi thì nhờ cậy ông bà cô dì chú bác và các em chăm sóc giùm cho ..."

Đó chỉ là một giấc mơ thôi 
Tôi tiếc là suốt cả quãng đời ngắn ngủn, chưa gặp được một nửa thực sự của mình. (Ngớ ngẩn thật đấy, tiếc tiền không tiếc ;-)). Thế là đến chết cũng chưa gặp được nửa kia. 
Tôi luôn nghĩ thế này "một là Chúa Trời quên không tạo ra nửa kia dành cho tôi. Hai là có tạo ra, nhưng Ngài đã vung tay hơi quá, quăng nửa ấy đi quá xa. Vì xa thế nên lâu thật là lâu đi xa thật là xa vẫn chưa tìm được về với nhau đó thôi. Nhưng mà xa xôi mấy cùng lắm cũng chỉ nửa vòng trái đất thôi mà. Mười mấy tiếng bay là tới Việt nam rồi. Thế mà người ấy chẳng xuất hiện. cho dù tôi đã nằm bẹp chờ chết vẫn chưa thấy tăm hơi đâu. 
điều lạ kỳ là (trong giấc mơ thì lúc nào chẳng có điều lạ kỳ)
nửa đó của tôi sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ khác giờ thôi
và chúng tôi cùng đến thế giới bên kia cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ khác giờ thôi
ở đó, chúng tôi đâm sầm vào nhau 
đằng ấy có vẻ yếu thế? - ừ, đang bệnh mà
đằng ấy sao có vẻ khỏe mạnh nhỉ? - ừ, đang trên đường thì một người mặc áo đen chặn trước mặt bảo "có người đang đợi anh đấy"
có thể là tớ chăng. tớ suốt ngày kêu ca với Chúa Trời là đợi mãi, đợi tới chết vẫn chưa gặp được nửa kia của mình.
thế thì vịn vào tay tớ đây, đằng nào cũng đến đây rồi, chúng ta cùng leo lên những nấc thang kia, chúng dẫn ta lên thiên đường đấy. biết đâu, đằng ấy lại tìm thấy nửa kia ở đây. và hai chúng tôi thong thả nhẹ bước lên đường ... 

Nói chuyện gở. Nghĩ chuyện gở. Ừ thì thế. Chẳng ai biết được chữ ngờ. Chẳng ai biết được chuyện ngày mai. Kể cả ông thày bói hay nhà tiên tri. Đó là những gì họ tin, rất tin, tin đắm đuối và mê mệt, thế thôi. Mà khi ông thày bói hay nhà tiên tri nói ra thứ họ luôn nghĩ tới, tin đắm đuối và mê mệt thì rất dễ hay và thuyết phục. 
Mình nghĩ mình cứ nhắc hoài, Chúa Trời chẳng nỡ bắt tội bắt lỗi đâu. Hoặc nếu chẳng may xảy ra chuyện đó với mình thật, thì coi như đã biết trước nên chủ động hơn. tính trước rồi nên không cập rập lộn xộn xáo trộn rối tung cả lên. 

Tôi tin nếu ở đây tôi không kịp gặp được nửa kia của mình, thì chắc chắn ở nơi ấy chúng tôi sẽ gặp được nhau thôi :-P 


2 nhận xét: