Đi đến ngày xưa

thơ Vi thùy Linh (ViLi)
4-2008

... Hồi bé, ngày xưa ...
Chúng ta thường bắt đầu hồi ức giống nhau
Chạy nhanh cho Trăng rằm tháng Tám chạy theo
Tùng tùng rinh rinh cháy dẫn đường hạt bưởi khô xâu dây thép
Sao con cứ chạy, đi nhanh, nói nhanh
Chạy nhiều nên hay vấp ...

Con đang sống hai năm cuối tuổi thanh niên
Muốn nói chậm, đi chậm, nhưng lại cứ hối hả vì sợ đời quá ngắn
Con chưa làm Bố sung sướng chút gì, cả đời gánh vác, chở che con, lo lắng
Bố già thật rồi, lưng trĩu như mang quả núi, tóc rụng nhiều, nếp nhăn ken dày tháng năm
Ai ví đời người như đời cây, làm sao như cây hàng trăm năm, làm sao mọc lại từ đầu y hệt
Con chưa ngoan, nên không gọi được Ông Bụt, Bà Tiên

Xin cắt tuổi thọ con sang Bố
Xin cứ thử thách thật nhiều gian khổ, nếu tôi luyện quy đổi được thời gian cho Bố, con nguyện sẵn sàng

Con đã đến được Lyon
Chữ Alexandre de Rhodes rực nắng huy hoàng sông Rhone
Ngỡ ngàng trong biệt thự anh em Lumiere, nơi ra đời Điện ảnh thế giới
Những thước phim, máy quay cũ giữ qua thế kỉ ...
Con ước Bố ở nơi này
Để nhìn thấy những điều Bố đã học từ năm 70 trong trường Điện ảnh
Bố chưa một lần đến nước Pháp và chưa lần nào nghỉ ngơi, du lịch
Bổ chỉ bên con lúc con đau ốm, gãy tay, rách cằm, cấp cứu nửa đêm hay sau nhiều truân chuyên ghen ghét nhằm vào con (mà con thường giấu Bố)

Bảo tàng Lumiere  lưu giữ và chiếu lại những thước phim sơ khai, cho người xem toàn thế giới
Còn bảo tàng của Bố con mình, chỉ chiếu lại trong ký ức mà thôi
Cuộc bươn chải sinh kế làm thất tán bao sức lực, còn ít quá những tấm ảnh gia đình (Thật vô lí, khi nhà ta theo nghiệp vẽ, làm phim)
Chúng ta đành cất giữ, lưu hành, công chiếu trong trí nhớ

Bây giờ bây giờ đây con không bao giờ muốn chạy đua với trăng, với ai nữa, dẫu là chính con
Con chỉ muốn chạy về tuổi nhỏ!
Bố bảo không thể ư, như Bố đã không thể kiệu con lên vai xem pháo hoa, cho con ngồi chân "cần cẩu, máy bay", trèo lưng "cười ngựa"
Chiếc "Phượng hoàng" cũ bán rồi

Con sẽ mua xe đạp mới, háo hức bám lưng, Bố đèo con nhé!
Chầm chậm đạp về ngày xưa
Cầu cho xe tuột xích, hỏng không sửa được
Cùng Bố đập hạt bàng, lấy nhân ngọt bùi. Trốn tìm thời gian...
Bố con mình ở lại ngày thơ bé!

____________
Bố của Vi Thùy Linh là chú Vi Kiến Hòa, một nhà quay phim, công tác tại Hãng Phim thời sự tài liệu TW
____________

Một ngày thứ bảy cô đơn. Đọc Vi Thùy Linh và Dili. Họ đang nói đến gia đình và bố của họ, tình yêu và những người đàn ông của đời họ.... 
Nhớ bố. Luôn ước ao được có bố, ngả đầu vào vai người, nũng nịu và hờn dỗi như khi nằng nặc đòi sờ vào khẩu súng treo cao mỗi khi người về thăm nhà, mà không được. Đã có một giai đoạn ngặt nghèo, con luôn ôm chiếc dao găm khắc tên Bố mỗi đêm đi ngủ. Chiếc dao găm đó sẽ luôn theo con, vì mỗi khi yếu đuối con thường ghì chặt lấy chiếc dao đó trong tay, và tưởng ra, Bố đang giữ tay con bé nhỏ, dắt qua đường rộng thênh thang. 
"con đừng sợ, cứ bước đi, có bố bên cạnh đây rồi"

Con chỉ còn hai năm bước tới tuổi trung niên
Nhớ đến ngỡ ngàng thuở bé tí teo
Những ngày nhớ đêm mong Giáng sinh, Tết nhất,Trung thu, Sinh nhật ...
Ngày nào cũng thiếu bố
Xa cách thành thói quen 
Xưa lắm con đã chờ ... mãi rồi quen ... chỉ có quên là chẳng thể nào quen 







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét