vô đề

vẫn chuyên vào vnexpress.net để đọc thông tin hạ lãi suất, vàng lên, đô xuống, thất nghiệp tăng, và cũng không quên ghé chuyên trang Gia đình. Không nói quá khi 100% comment dưới các bài viết, nhắc tới hai chữ "ly hôn". Bạn có nhột nhột hay gai gai người, hay thấy nhạy cảm khi đọc thấy hai chữ "ly hôn" không? có thời, hai chữ đó rất nhạy cảm đấy. Tôi dám chắc hiếm người thấy cảm giác đó. Gần như automatic mọi người nghĩ đến giải pháp đó.

thực ra, khi đau răng, bạn cũng muốn nhổ quách nó đi đó thôi. Kiểu "đau một lần rồi thôi". Đương nhiên, răng có hơn hai chục cái, nhổ cái này còn cái nọ. Chứ tay chân thì không sơ xảy được. Đầu thì lại càng không. Thế còn hôn nhân thì sao? Nó quan trọng ngang tầm với cái đầu, hay tay chân, hay chỉ là 1 cọng tóc của bạn? 

Mà cứ bảo bỏ là bỏ, hủy là hủy, cắt là cắt thế?

Có một người đàn ông đã nói với tôi rằng "yêu là yêu cuộc sống là cuộc sống". Tôi bất đồng với quan điểm ấy. Qua đây, tôi cũng muốn người ấy thử đọc những dòng tâm sự ngắn ngủi kia, để biết, cuộc sống có thể can thiệp vào chữ Yêu đó như thế nào và phá vỡ chữ Yêu đó ra sao. 

"Chỉ biết yêu thôi chẳng biết gì", dễ thương quá đi chứ. Đúng là khi yêu, chỉ nên biết đến yêu thôi, đừng phải biết đến cái chi chi nữa hết ráo trọi, thì đẹp. Nhưng chỉ yêu thôi đấy nhé, không nói tới chung sống, không nói tới điều gì xa xôi nữa đấy nhé, thì đẹp. 

Sao dzậy ta 

Đừng phải gánh vác gia đình riêng chung hai bên nội ngoại với thu nhập eo hẹp lại không ổn định của hai vợ chồng. Đừng bệnh tật ốm đau phải bán nhà bán đất chữa chạy. Đừng muộn con. Đừng vô sinh nhưng cũng đừng đông con quá. Đừng đòi hỏi con trai mà cứ sinh con gái. Đừng nhiều thở dài vì chồng lao ra ngoài xã hội kiếm tiền, mang tiền về và cũng mang ngần ấy thú vui tật xấu về. Đừng nhiều lo lắng vì vợ chỉ biết nội trợ ăn bám không giúp được gì cho sự nghiệp của chồng. Đừng "núi cao chi lắm núi ơi", để mà nhiều chọn lựa, nhan nhản chọn lựa, đặt vào tay sẵn sàng "hư đi nào". Đừng thương con quá, hư con, mẹ (chồng/vợ) ơi. Đừng can thiệp quá dữ dằn và áp đặt quyền cha quyền mẹ quyền đại gia đình lên gia đình nhỏ bé của riêng con. Đừng buông tay nhau dễ dàng thế. Đừng cứ như người câm và điếc khi cần phải cứu lấy gia đình bằng mọi giá. Đừng ngoảnh mặt đi với người mình đã từng yêu thương và chọn lựa (dù chỉ trong 1 khoảnh khắc quá khứ) ...

Còn nhiều thứ nữa mà cuộc sống bày ra đó và bắt con người phải đương đầu. Là con người, càng sắt đá cứng cỏi giỏi giang bao nhiêu thì sau lưng họ càng cần nhiều sự hậu thuẫn bấy nhiêu. Từ gia đình, bạn bè, vợ/chồng, con cái ... Đấy, kia, cứ nhìn nụ cười viên mãn, cứ nhìn thấy sự tự tin phơi phới, nụ cười hả hê, nói năng to tát chém gió chém bão ác liệt ... nếu không phải là đóng kịch, thì đó ắt là có sự hậu thuẫn. Ngược lại, cứ nhìn thấy vẻ buồn buồn, nhác nhác, lơ đễnh, xao nhãng, tự ti ... thì đó là gì, nó phản ánh một cuộc sống đang có vấn đề. 

Ây dà, điều kỳ lạ là trong cái thế giới ngày nay, cứ giấu mình sau 1 cái nick, chia sẻ chuyện Đông Tây Nam Bắc, chuyện đúng chuyện sai chuyện tày trời ầm ầm với thiên hạ, thì dễ dàng thế. Nhưng có những vấn đề nhỏ thôi, thì người một nhà không ngồi nói chuyện với nhau được, mặc dù vẫn chung nhà chung giường chung mâm cơm. Ây dà ... khó nhỉ. Càng ngày con người càng lệ thuộc vào màn hình vi tính và những con chữ vô hồn. Trên máy tính không có đôi mắt người ngấn lệ, đôi mắt mà biết nói ngàn lời không dễ nói đâu. Những con chữ vô hồn không kéo ta ngồi lại gần nhau hơn, để biết "phía bên kia" đang khóc đấy. 

Tôi chẳng bao giờ comment dưới những dòng tâm sự. Tôi tin rằng, khi có một kết cục cho ta nhìn thấy, có nghĩa điểm khởi nguồn đã có cách đó khá lâu rồi, chẳng cứu được. Bất kỳ điều gì cũng có một quá trình của riêng nó, phát sinh, phát triển, thoái trào rồi chết đi. Ly hôn không phải chấm hết. Nếu không nói đó là một sự khởi đầu. Dù không mấy suôn sẻ. Nếu một sự việc đã đến hồi kết, có nghĩa là nó phải thế. Quan trọng là trước đó tôi đã làm gì. Tôi đã nỗ lực hay tôi đã lười nhác. Tôi đã thiện chí hay tôi ngược ngỗ. Tôi đã vun hay tôi đã phá. Tôi đã nghĩ hay tôi vô tình... 

Em gái đồng nghiệp có hôm rảnh rang lên đọc xong, tâm sự "em thấy lắm chuyện bi đát hơn cả chuyện của chị em mình chị nhỉ, haizzz". Không, có gì mà bi đát. Họ nói ra được đã là 1 cái may. Nói ra hay type được nửa bài tâm sự, có lẽ đã tìm ra hướng giải quyết rồi cũng nên. Không phải mày mò đi trong bóng tối là may mắn rồi. Gạch đầu dòng ra được những điều ấy không dễ, phải mất thời gian. Ai mà không phải trả giá để được một bài học. Âu cũng là lẽ thường tình. 

Trời đẹp thế kia và cao thế kia. Tôi ước ao sao một ngày kia không còn những tâm sự buồn. chuyên trang Gia đình dành 1 góc cho các gia đình giao lưu thân tình, chia sẻ kinh nghiệm nuôi dạy con, giữ sức khỏe, thiết kế những chương trình hay sân chơi càng ngày càng nhiều và thú vị cho những gia đình nhỏ tham gia. Cuộc sống quá nhàm chán đã gây ra không ít mệt mỏi. 

Bạn tôi ơi, nếu muốn "yêu là yêu mà cuộc sống là cuộc sống", tôi hiểu ý bạn, hãy thử để cuộc sống bên ngoài tình yêu của bạn xem sao nhé. Nhưng tôi không dám nghĩ là khả thi. 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét