chắc anh còn nhớ, em chỉ tô son mà thôi. son màu nhạt. Như là môi em đã hồng lên sau một nụ hôn vội vã.
Em nhớ, còn rét nàng Bân nữa thì phải. Vậy thì tháng mấy sẽ mưa Ngâu. Mưa rả rích em vốn không thích đâu. nhưng mưa Ngâu là một ngoại lệ. có hai người chỉ được gặp nhau trong mùa Ngâu ấy thôi.
Em thấy lòng mình ấm áp, dù đi trong mưa lạnh và ẩm thấp lắm. Em thấy hạnh phúc khi thấy người ta hạnh phúc. những lúc ấy, em thường ngước lên nhìn trời và thầm ước "hãy hạnh phúc thay cho cả tôi nữa nhé". Hãy cứ hạnh phúc và cười lên để cho tôi được thấy. em là thế đấy. cần phải thấy người ta hạnh phúc. Nếu phải sống giữa những cảnh đời u ám một thời gian dài, em héo úa như một cái cây cớm nắng vậy.
Anh bảo muốn giúp em ư? làm sao anh giúp em được. anh đánh em thật đau đến ngất đi có lẽ lúc tỉnh dậy em vẫn nhớ và vẫn ủ ê như anh thấy bây giờ. Mọi thứ ở trong em, nặng nhẹ thế nào, em biết. Đẩy nó ra chỉ mình em có thể làm được. Có thể anh đỡ cho em những lúc em quá mệt mỏi.
tháng mấy mưa Ngâu, mà em đợi mãi, đợi mãi
rồi em mơ
em thấy em ở một khu nhà trọ bằng gỗ trên phố núi. Xung quanh là những liếp hoa xen lẫn hoa màu. mỗi sáng em cùng mọi người cúi mặt trên những vuông vườn ấy, câm lặng. Những chiếc mũ vải bạc màu dập dờn trong sương mỏng. hình ảnh trôi qua rất chậm. những con người lặng lẽ làm việc. em và họ vô giá trị đối với thế giới ngoài kia. không còn bon chen, không còn nghĩ suy, không còn màu sắc. em thấy mình trôi đi bình yên trong giấc mơ ấy. đó là một giấc mơ đẹp.
bao giờ mưa Ngâu để em đợi
để em mơ
em được bước đi thảnh thơi trong mưa. không sợ hãi nữa. không lo lắng nữa.
có khi ngày ấy là ngày em không còn trên thế gian này nữa.
có người còn cần đến em nên em không thể không tồn tại. tồn tại chẳng liên quan gì đến sống. nghĩ vậy chứ, em có thực sự cần cho ai đó nữa không.
bao giờ mưa Ngâu. bây giờ tháng mấy
em lí nhí hát "người điên không biết nhớ và người say không biết buồn"
em không bao giờ để mình say
em cũng chưa điên
nhưng có thể, với ai đó, em đã say và em đã điên
thế cũng mừng. cho họ. và cho cả em nữa.
em không còn giá trị nữa. em ở một thế giới khác. em đã được đưa vào khu cách ly. nhà chờ. chờ để ra đi.
giống như cảnh tượng ở nhà chờ xe buýt. những gương mặt vô hồn. vô cảm. cùng hướng cái nhìn về phía cuối đường. Một đàn kiến đen không có hàng lối. ở nhà chờ xe buýt luôn là một cảm giác bức bối, chật chội, bồn chồn, xớn xác.
anh ạ, em không khóc nữa đâu. chắc chẳng bao lâu sau em sẽ cười.
trước đây, em khóc với mọi người. sau này, em cười một mình.
anh không nghĩ là em ... ? ồ không, em không ...
bài hát này em vẫn hay hát mỗi khi ngồi một mình. là khi em đang đi giữa cơn mưa nào đó, dù trời đang nắng chói. là khi em đang mạnh mẽ dần lên. trong em, những mũi tên nhọn bị bẻ gẫy. những mũi dùi găm vào tim em được rút bỏ. dù nơi ấy, rỉ máu. nhưng em lại mỉm cười. anh có hình dung được không.
rút hết đi rồi, chắc em chẳng thể tồn tại được nữa. em cần anh biết rằng, sau tất cả, là sự thanh thản. em không còn đau đớn nữa. Không còn chút nào.
You're so beautiful no matter what they say
words can't break you down
rút hết đi rồi, chắc em chẳng thể tồn tại được nữa. em cần anh biết rằng, sau tất cả, là sự thanh thản. em không còn đau đớn nữa. Không còn chút nào.
You're so beautiful no matter what they say
words can't break you down
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét