ngày tám tháng ba-đàn bà nói xấu ... người ta :-X

mình nhớ có cuốn truyện tựa đề "Đàn bà xấu không có quà" thì phải. Hình như của Y Ban ?!  đã đọc đâu mà nhớ. cũng không biết viết về điều gì. Đàn bà? Đàn bà xấu? Đàn bà đẹp? hay là Quà? ...

Chẳng cần đến lúc nữ tác giả để câu này trang trọng trên bìa một cuốn sách (nghe nói bán chạy), đàn bà xấu vốn không có quà. 
Mình trộm nghĩ "tội nghiệp, đừng ai tặng quà đàn bà xấu. thế mà hơn. kẻo đàn bà xấu đã khổ lại khổ thêm vì cái thói kèn cựa, tò mò thái quá và ganh ghét của thiên hạ". cứ để kệ họ. thế mà hơn"

Mình mới là đàn bà xấu vài năm thôi. hix. Đâu mà có người ... vừa xấu người vừa xấu nết vừa ... xấu số, như mình. 
Mà chẳng phải chỉ có mỗi mình mình. 
Nói thế để an ủi à? 
Không phải đâu, để buồn phiền và lo lắng, thay cho ... đàn ông. 

Nhưng để sau. Hôm nay tháng Ba ngày Tám, mình mong những người đàn bà đang hạnh phúc, biết là họ đang hạnh phúc. Biết rồi thì đừng có giữ khư khư thứ đó, ngồi trước gương rồi tự cười 1 mình. Hãy nói với mọi người, nếu thích nói. Hãy đem san nó cho những người xung quanh, keo kiệt thì cho chồng con cha mẹ anh em họ mạc, sởi lởi hơn thì san tới cả những người dưng. San đi, để rồi lại tiếp tục đón nhận hạnh phúc. 

Mình chúc đàn bà xấu không cúi mặt. Biết mình xấu là "được" rồi, là đủ rồi. Nếu còn có ngày mai. Nếu ngày mai vẫn còn phải sống. Nếu xác định sống là chiến đấu... thì tiếp tục bước đi nhé. 

Đàn bà xấu ơi, 
Cứ yếu mềm, sắt thép cũng cần phải nung đến mềm trước khi cứng đến thế cơ mà
Cứ khóc, nếu thấy cần khóc. Đàn bà xấu nên nghĩ nước mắt là chất thanh tẩy nhẹ thôi nhé, đừng nghĩ đó là "vũ khí" vũ kheo gì hết. Vũ khí đó trong tay đàn bà xấu chẳng vô hiệu được ai đâu. 
Cứ cười thật rộn ràng, bởi đàn bà xấu cũng được quyền cười như bất cứ ai chứ bộ 
Hãy chăm sóc và cực kỳ yêu quý bản thân nhé, bởi lẽ ngoài bản thân ra, chẳng ai yêu đàn bà xấu đâu. 

* Tệ thật, viết đến đây,mình ngáp 1 cái rõ dài. thế là nghĩ ... đàn bà xấu người xấu nết cũng có những điều không dễ ai có. tự nhiên hơn người. có thể là do biết mình xấu nên không còn trông chờ gì nữa. có thể do không còn trông chờ gì nữa nên không có gì nữa thật. vô tư hơn người. Giả sử mà đàn bà đẹp ... làm xấu, chắc họ cũng làm xấu rất chi là ...đẹp ;-))

Mà sao hôm nay tuyệt nhiên không thấy ở cái xó xỉnh nào có bài viết nói xấu phụ nữ. Quái nhỉ? 
giả sử có 365 ngày thì 364 ngày đàn ông hay đàn ông nửa mùa hay đàn bà đứng giữa nửa này nửa kia của thế giới ... nói xấu phụ nữ. Sao chừa lại ngày này làm quái gì thế nhỉ. "Nhân nghĩa bà Tú đễ" thế quái nào. 

Chẳng bênh đâu, nhưng tháng Ba ngày Tám thường thì phụ nữ "được" hơi vênh một tí (giả vờ thả cho 1 ngày rồi lại vào khuôn khổ ngay đấy mà), mình cũng chen vào 1 tí nói xấu đàn ông (mình thì được thả quanh năm, chẳng cứ ...)
"nghe nói" họ vất vả, toàn công to việc nhớn, lại còn gánh thêm 1 tí việc cỏn con là duy trì nòi giống. 
Hôm nay ra Tòa, gặp 1 đôi sanh 81, sống với nhau 6 năm chưa có con. Dắt nhau ra mua đơn, đồng thuận mỗi người mỗi ngả, hy vọng chồng với ... ai đó sẽ có con, hy vọng vợ với ... ai đó cũng sẽ có con. Sao họ còn "anh,em" làm chi. Sao còn khoác tay nhau như đi ăn cưới làm chi. Sao còn nghĩ cho nhau thế làm chi. cho cái đám tóc muối tiêu ngồi ở Tòa hôm nay cứ tiếc. "Chậc, còn tình cảm thế, bỏ nhau nó phí đi cháu ạ" (câu của 1 bác già nhất, chính xác là từ "phí" đấy nhé)

Mình ước chi con người nhìn thấy mình từ ngoài dải thiên hà kia, bé tí xíu thôi hà. Thậm chí còn không biết mình ở đâu trong đám xanh, đen, nâu, trắng trên cái quả cầu kia nữa ấy chứ. Để rồi gặp cái chuyện Trời Đất có thể biết nhưng không thể nói hay giúp này, nếu người yêu thương người, hãy cứ nhận 1 đứa trẻ về rồi cùng nhau chăm sóc dạy dỗ nó. Mình ước thì cứ ước thế, nhưng để gió cuốn đi thôi. Nếu được thế thì đã không có những câu chuyện đắng lòng. Nhan nhản ra đó. 

Chốt hạ: đàn bà khổ. 
đàn ông đừng vội tranh cãi !
vâng, đàn ông định nói "đàn ông cũng có cái khổ của họ" chứ gì? 
vâng, cũng chẳng định nhận hết cái khổ của đàn ông về mình làm gì, mời cứ "tự" khổ đi. đàn bà cũng đủ khổ rồi. 

Hạnh phúc thì mong manh quá đỗi. 
Nỗi đau thì bất kỳ, dai dẳng và nhức nhối. Có nỗi đau khiến người đàn bà âm thầm cắn chặt môi trong đêm, bóp nghẹt ngực mình không cho nước mắt chảy ra, ấy vậy mà không thể nói với bất kỳ ai. Thậm chí, không thể nhìn chính gương mặt ủ dột của mình trong gương. "sống vì con" là một lẽ sống cao cả, chắc vậy và hy vọng thế. Nhưng đó vẫn không phải là "sống vì mình". Hóa ra rồi việc sống ấy, dần dà cũng thành 1 trong nhiều thói quen khác, mọi người đều làm thì mình cũng làm. kiểu vậy. 

Mà thôi, nói xấu ai đó rồi nói tốt cho ai đó, đều đáng tiếc cả. Chẳng thấy sướng vì chẳng thay đổi được gì hết. Những bó hoa, những gói quà, những lời chúc đẹp (cả "độc" nữa được chưa), cũng chẳng thể làm mờ đi những niềm đau mà người phụ nữ đã-đang và luôn phải gánh chịu. 
Dù ai đó không tin thì người phụ nữ đã-đang và luôn như vậy. 

Không tin, làm phụ nữ thử xem sao !







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét