Chiều nắng rất nhạt. Hồ Tây nổi sóng. Lòng cứ cồn cào, nhớ gì đó không rõ. Dẹp công việc sang một bên và uống thuốc giảm đau vào mà không sao ngủ được.
Vùng dậy ra Bách Thảo dạo một vòng, hít thở không khí, ngắm đàn bồ câu nhí nhảnh, ngắm lá vàng rơi và ngắm ba cây hoa sưa còn dày đặc hoa trên đỉnh núi Nùng.
vì nghĩ nắng sẽ cao lắm nên mang theo cuốn truyện trò của Cao Huy Thuần, ai dè trời ủ ê mà gió thì to đến díp cả mắt lại. có vài đoạn cũng phải cất công nghĩ lắm
"trong cả hai, tình yêu đẹp nhất phải cúi đầu khuất phục định kiến bất công nhất. Khuất phục dưới danh nghĩa hy sinh. Người chết hy sinh thì chết thật. Người sống hy sinh thì sống giả. Chết thật thì nằm trong nghĩa địa, dưới trăng sao. Sống giả thì nằm trong nghĩa địa, giữa cuộc đời. Đâu cũng là nghĩa địa" (tác giả đang muốn nhắc tới tình yêu trong tác phẩm cải lương Lá Sầu Riêng và tác phẩm Trà Hoa Nữ)
đoạn này khiến mình nhớ đến Take a bow
All the world is a stage (world is a stage)
And everyone has their part (has their part)
But how was I to know which way the story'd go
How was I to know you'd break my heart
Đúng, đời là một sân khấu lớn. Mỗi người đóng một vai.
Dù chính dù tà, dù bi dù hài, tuồng nhỏ tuồng lớn. Màn kéo lên rồi
cũng đến hồi hạ xuống.Người ở đâu?nghĩ gì về ta? có nhớ ta không?
Phải chăng, khi ta vào vai thì người ngồi coi ta diễn. Nước mắt ta rơi
sau một hồi cười. Đâu là thật đâu là diễn và đâu là mơ. Ta khóc
người coi. Ta chết người coi. Sau cái chết màn không mở lên lần
nữa để người có thể thấy những gì ẩn sau. Ta nhìn rõ người đang
khóc dưới hàng ghế. Nhưng người chẳng thể nhìn thấy ta. Ta đang
cười sau tấm màn nhung.
cho dù vậy, ta vẫn muốn tình yêu vén tấm màn lên lần cuối ... để
cho ta được thấy ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét