Ngồi giữa những mái tóc bạc và muối tiêu. cảm giác rất lạ lùng
Nghe thơ, nhạc và quên đi ngoài kia người xe đang vội vã trên con phố cổ có thể nói là sầm uất nhất của Hà nội. Qua cửa kính rộng lọc bụi, nắng và tiếng động, dòng đời đang trôi như phim câm.
Bác Lê Nguyên ra tập thơ mới "Khát khao xanh". Thơ chỉ là cái cớ để gặp lại bạn cũ. Chỉ còn lác đác. Rất nhiều người đã "đắc đạo" sau khi học chết. Đúng, họ đã học rất nhiều thứ trong cuộc đời dài đầy mồ hôi, máu và nước mắt.
Tôi đang học gì? học quên
Nhà thơ, nhà biên kịch Lê Nguyên. Ít ai biết, bài hát "Huế, Sài Gòn, Hà nội" của nhạc sỹ Hoàng Vân là bài hát phổ thơ của bác. Bài hát mở đầu bằng câu "Trên đất mẹ nắng hồng như lụa ...".
Hơn 80 tuổi. Đi qua hai cuộc chiến, đi qua những khúc quanh đời người với nụ cười luôn trên môi. Bác là một người không bao giờ già trong suy nghĩ của tôi. Và tôi mong mình mãi luôn là "con bé Bắc Kỳ dễ thương" của bác.
Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều, trẻ hơn so với hình dung của tôi
Trong tập thơ mới của bác Lê Nguyên tôi chưa nhớ bài nào. Cũng bởi những mảnh đất bác đi qua, tôi chưa từng đặt chân tới. Những cung bậc cảm xúc bác đi qua, chưa biết lúc nào hay có khi nào chăng, tôi được chạm vào.
Nên chọn bài thơ của bác mà tôi thích nhất đặt trân trọng ở đây:
DẪU BIẾT RẰNG
Dẫu biết rằng
tiếng gọi không đến được em
nhưng tôi cứ gọi
Dẫu biết rằng
chỉ có lặng im
trên phím đàn vắng hơi ấm tay người
nhưng tôi cứ mong
Dẫu biết rằng
chỉ còn đỉnh cao mây trắng ngày xưa
nhưng tôi cứ đến
Dẫu biết rằng
hoa sữa đêm nay
không còn hương thuở ấy
nhưng tôi vẫn tìm
Dẫu biết rằng
đời người chỉ có một mùa xuân
nhưng mùa đông trong tôi
không thiếu ngày nắng ấm
Dẫu biết rằng
không thể đi ngược thời gian
nhưng tôi vẫn gặp hôm qua
trong ánh sáng
hôm nay.
(Bài thơ này đã được bác Lê Nguyên phổ nhạc và cô Bảo Yến hát rất hay). Hy vọng có cách nào đó đưa vào entry này.
Còn tôi ...
Dẫu biết rằng, hôm qua, hôm nay và cả ngày mai nữa rồi cũng không còn. Mai mốt ra đi rồi thân xác hóa cát bụi. Rồi sao nữa. Ta từ đâu mà tới. Rồi ta đi tới đâu. Một người bạn già của bác Nguyên tóc đã bạc trắng, hôm qua cũng đã chia sẻ, con người với các số phận nổi trôi, thiên tai, chiến tranh, tất thảy đều là trò đùa của tạo hóa.
vậy ...
tôi cứ hồn nhiên đi qua tất thảy. Tạo hóa đùa ta ư? Vậy ta cũng đùa tạo hóa chơi !
Thơ, nhạc, tình yêu thương con người dành cho nhau ... cứu rỗi linh hồn, cứu rỗi nhân loại, cứu chuộc những mất mát đau thương .... Nói thế chẳng to tát và xa vời quá đâu
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóa"Dẫu biết rằng
Trả lờiXóakhông thể đi ngược thời gian
nhưng tôi vẫn gặp hôm qua
trong ánh sáng
hôm nay."
Con người luôn mải miết trong những kiếm tìm về ký ức, về những ngày hôm qua đã không còn nữa. Thật lạ, người ta cứ đặt niềm tin, cứ nuôi hy vọng. Dù không phải niềm tin nào, hy vọng nào cũng đưa ta đến kết quả mà ta mong muốn trong cuộc đời. :) Tình yêu luôn có thể làm nên những điều diệu kỳ.
MP ơi,bản thân tình yêu (Yêu và được yêu) cũng đã là một điều kỳ diệu rồi mà,phải không?
XóaKhi BB và MP gửi cho nhau những suy nghĩ ở đây,thì tác giả bài thơ đang trải qua một cơn tai biến đấy.Bác nói rất khó khăn và khá yếu.
Mùa loa kèn đang đi qua rộn ràng trên phố phường Hà nội.Hoa sưa vẫn còn,dù rất ít.Bác lỡ hẹn đến chơi nhà ăn những thức quà vặt Hà nội...Thời gian này,BB thấy mọi thứ mờ nhòe và ảm đạm quá,MP ạ
Nhớ mua loa kèn về trưng nhé,MP nhé,kẻo tháng Tư lại đi qua,nhanh thôi