Ốc Mít vừa tròn 1 tuổi cách đây chưa lâu mà ...
Nhà em cũng giống nhà mình, hai chị em gái, mẹ gia trưởng áp đặt.
Công việc thì ngập đầu, cả tuần em không ra khỏi cơ quan trước 6h. Lại thấy bảo đang chuẩn bị bảo vệ luận văn. Trong những câu chuyện hai chị em trao đổi với nhau, chẳng bao giờ có hình bóng đức ông chồng.
Mình lấy chính chuyện mình ra làm gương, biết đâu can ngăn em lại được. Nhưng nghe giọng em cương quyết lắm.
Rồi ra, hai mẹ con em ra riêng ...
Ở đâu? Với ai? Sẽ có xung đột mạnh mẽ từ hai bên gia đình chăng? Với mức lương như bây giờ, em sẽ nuôi con gái thế nào đây? Con bé còn quá nhỏ để đem gửi trẻ. Thuê người giúp việc thì không an tâm. Nếu đem về gửi ông bà ngoại, được bao lâu và mọi người có thông cảm cho quyết định của em không?
Vài dòng tin ngắn ngủn của em khiến mình buồn ngất ngư. Buồn phận mình và buồn cho chuyện của em. Em còn quá trẻ. Con gái em còn quá bé. Đây không còn là chuyện có yêu thương nhau được hay không. Mà là chuyện phải vực dậy sau chuyện này thế nào.
Sáng nay, chị khách hàng quen cũng nán lại tâm sự ít câu về chuyện của chị. Chẳng nhờ vả chồng được gì, sống cùng gia đình chồng thì vẫn phải gom góp xây dựng, nhưng bỏ đi là hai bàn tay trắng. Viết đơn vài lần rồi lại cất đi khi nhìn con (cũng con gái). Giờ chị bảo "trông chị có ra hồn người nữa đâu em. Tóc tai không thèm chải chuốt. Quần áo chẳng còn phẳng phiu. Dồn hết cho con, đi làm rồi về nhà ốp con học là hết ngày không dám bỏ bê vì con bé đang tuổi dậy thì. Mệt mỏi lắm em ạ. Cũng nên giải phóng cho mình thôi em nhỉ". Chị nói thế thôi, mình biết chị chưa làm được.
Cùng chung một cảm giác với mình và em, và nhiều bạn gái nữa, đó là sự mệt mỏi. Thời gian "chịu đựng" nhau càng dài, thì sự mệt mỏi càng lớn. Hay là mình và em, và những bạn gái kia, là một phần nhỏ nhoi yếu ớt kém cỏi xấu xa nên bất hạnh, so với phần đông phụ nữ trong xã hội này đang được hưởng hạnh phúc, ấm no.
Nhiều lúc mình nghĩ, đừng để đến lúc người ta chết rồi mới bày tỏ tấm lòng. Oán hờn thì thôi, lúc sống hay lúc chết cũng đều nên vứt bỏ đi, sớm chừng nào hay chừng ấy. Còn sự yêu thương thì hãy bày tỏ khi còn có nơi để nhận. Chết là hết. Hãy cho mọi thứ được bay đi nhẹ nhàng, đừng níu kéo, gọi về.
Quay trở lại chuyện của em, mình chỉ định rủ em đi ăn rồi vào quán trà nào đó ấm cúng hàn huyên. Mình chỉ định im lặng nghe em nói. Em nói hết bức xúc trong tâm tư bao lâu nay, biết đâu đấy em nghĩ lại, thấy mọi chuyện chưa phải là đã chấm hết. Nhiều người quan niệm rằng: ly thân là để có cơ hội quay lại với nhau. Với mình, điều đó hoàn toàn sai lầm. Ly thân là không sống chung một mái nhà, không ăn cùng bữa cơm ấm cúng, không ân ái, không còn chia sẻ những ngày ngắn đêm dài cũng như những chuyện lớn lao hơn, xao lãng chăm lo cho con cái ... vậy là họ đang muốn làm đòn quyết định giết hẳn cuộc hôn nhân đang thoi thóp chứ đâu phải đang cứu nó. Muốn cứu, trong một thời gian nhất định, cả hai phía phải nỗ lực hết sức, tập trung mọi tâm trí và tình cảm để xây để vun để tìm lại cảm xúc đã mất. Có thể gọi là thời gian chăm sóc tích cực đó chứ. Cố mà chưa chắc đã được. Chứ đừng nói tới ly thân mà lại được.
Tiếc cho em và cũng tiếc cho mình. Vì mình đã nhìn ra điều này từ khi em tâm sự về tình cảm dành cho chồng em bây giờ và mình đã dũng cảm đánh đổi tình bạn với em để đưa ra lời can gián em đừng đám cưới. Có một phần vì những thông tin em tâm sự, có một phần linh cảm đặc biệt. Nhưng bây giờ, sự thôi thúc trong mình lại là "hãy cố giữ lấy gia đình nhỏ này cho em". Biết làm sao bây giờ đây? Tất cả đều xuất phát từ tình yêu thương và lo lắng cho mẹ con em. Trước can ngăn và giờ thì thuyết phục.
Thời gian này, mình chẳng còn chút sức lực nào. Mọi thứ tan tành cả. Vỡ vụn hết. Những mảnh vụn hạnh phúc mà mình đã gom lại trong hành trang bớt lấp lánh đi nhiều lắm. Mình muốn tung hê hết đi, vì thấy chúng không còn cứu rỗi linh hồn mình được nữa. Mọi người an ủi, hãy cố gắng lên rồi H sẽ lại vui tươi nhiệt tình trẻ trung như dạo xưa ... Tiếc là giờ đây, mình không muốn "vịn" vào những điều đó để mà đứng dậy đi tiếp. Trống rỗng. Mọi thứ đã tan tành cả rồi. Mọi thứ đều đang rất tệ.
Mình sống lay lắt dựa vào những mảnh vụn hạnh phúc gom góp từ cuộc sống. Đã lâu lắm rồi, mình không nhặt nhạnh được chút gì như vậy nữa. Mình như kẻ chết dở cần ôxy mà người ta đã rút ống thở ra mất rồi.
Có đôi khi câu chuyện kết thúc buồn chỉ vì ... quá muộn rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét