tiếp tục chủ đề đơn thân

Tòa hẹn vài ngày nữa đến nhận quyết định ly hôn. Chỉ biết ôm con gái vào lòng, hôn lên tóc con lâu hơn mọi khi. Nhưng tuyệt đối không được khóc. Thậm chí không được thở dài. Bởi lẽ, con gái sẽ thắc mắc. Bởi lẽ, con rất nhạy cảm. Có lẽ con chẳng hỏi đâu. Từ lâu rồi, con gái đã nhìn vẻ mặt của mẹ, đoán tâm trạng, để khôn khéo né tránh lúc mẹ cáu giận, để sà vào lòng mẹ hỏi han lúc mẹ ỉu xìu, thậm chí khóc toáng lên chẳng vì lý do gì để gây sự chú ý. 

Đôi khi thấy thời gian hình như đông cứng. Mọi thứ trong người mình cũng đông cứng lại. Máu không chảy. Mắt mù lòa. Chân tay liệt cả rồi. Và không nghĩ là sẽ đi tiếp nữa. Có "đôi khi" là vậy. 

Nhưng. Cuộc sống không thuộc về mình nữa mà thuộc về con gái mình rồi. Thời gian đang trôi nhanh và mạnh mẽ là đằng khác. Con gái cao lên mỗi tuần, mới mẻ lên mỗi ngày. Con gái đang kéo mình đi về phía trước. Một bà mẹ chậm chạp và cũ kỹ. Đến một ngày nào đó, hình ảnh ấy mới thật buồn cười làm sao. 

Mình đã nói về cha/mẹ đơn thân ở bài viết trước rồi ...
Giờ thì dò dẫm tìm lối đi... trong ngõ hẹp đơn lẻ dành cho mình. Hy vọng ở cuối con ngõ ấy là một khu vườn xanh um cây lá, thanh bình, yên tĩnh, thảnh thơi ... 
có thể bây giờ xung quanh là những tràng cười. Những kẻ sẵn sàng lừa phỉnh. Những gã đàn ông chai sạn tà lưa một cách sống sượng ... khiến cảm xúc trở lại con số O tròn trĩnh. Hình như của đứa trẻ mới chào đời, loắng ngoắng, khóc lóc ầm ĩ, sợ hãi và đau đớn....

Bất cứ khi làm một việc gì, mình cũng tự đặt ra deadline. Nhưng buồn chán thì biết khi nào chấm dứt đây. Cứ lẽo đẽo chạy theo. U ơ ngã chỏng chơ như bị lôi đi xềnh xệch khi không hề muốn. Quệt ngang quệt dọc nước mắt mũi dãi, trở nên già nua quạu cọ xấu xí đến phát sợ. Đến cơ quan thì công việc và Sếp thúc ép mình. Về nhà thì con gái và Mẹ thức tỉnh mình. Thực ra ... còn có blog và nhật ký thân yêu nữa. Đó là thế kiềng ba chân vững chãi đang giúp mình tựa vào cho khỏi ngã. 

 . . .




Rồi đến một ngày nào đó, mình sẽ tự tin viết vào nhật ký và đặt tít "Me and my daughter fine without you". Chủ đề đơn thân sẽ còn dài trong thời gian này, nhưng dài hơn ở đây, có nghĩa là  nó đã ngắn lại trong thực tế. Không quá bi quan khi nói rằng, mọi chuyện không hề dễ dàng. 

Nhớ lại cách đây vài năm, khi mình lập nhóm thiện nguyện trên một trang mạng xã hội, chuyên đến với đối tượng là trẻ em. Có một nick tự giới thiệu là nữ giới, 8X, có công việc ổn định, đặt vấn đề nhờ mình tìm và hỏi giúp việc xin con nuôi từ những Trung tâm bảo trợ xã hội mà mình tới thăm. Mình nhớ là đã dội nhiều nước lạnh vào sự háo hức hy vọng mong chờ của cô ấy. Bằng nhiều câu hỏi. 
- bố mẹ anh chị em ruột của bạn có biết dự định này của bạn không? nếu bạn đã chia sẻ thì ý kiến của họ thế nào?
- vì sao bạn lại muốn xin con nuôi thay vì lập gia đình và sinh con?
- bạn đã tìm hiểu về thủ tục xin con nuôi của Việt Nam chưa? bạn tự đánh giá có đủ điều kiện không?
- bạn đang thất vọng nhiều trong chuyện tình cảm. vậy bạn có nghĩ rằng, giả dụ bạn xin được trẻ về nuôi rồi, bạn sẽ tính thế nào nếu sau này bạn thay đổi ý định, lại muốn lập gia đình và có con riêng ?
...
đương nhiên,  phần lớn các câu hỏi chỉ nhận được sự phản hồi yếu ớt và mờ mịt. Với mình, điều đó là không thể chấp nhận. Dù rằng mong ước của bạn ấy rất nhân văn, đầy thành ý tốt đẹp, nhưng bạn ấy chưa sẵn sàng. Trong thực tế, cha/mẹ đơn thân đối mặt với nhiều vấn đề hơn thế rất nhiều. 

Nếu bạn giàu có, bạn có thể thuê người phụ giúp, bạn có thể chẳng cần đi làm để ở nhà chăm con. Nhưng, khi con ốm, bạn là người phải trực tiếp bế ẵm, thức suốt đêm theo dõi nhiệt độ, rồi chính bạn phải bế con vào Viện khi khẩn cấp chứ chẳng phải người giúp việc nào hết. Bạn giàu có, điều đó tốt thôi. Nhưng bạn càng đặc biệt bao nhiêu, bạn càng muốn con mình được cuộc sống bình thường như bao trẻ khác bấy nhiêu, có nghĩa bạn cũng sẽ đối mặt với câu hỏi về người cha của con mình như bao bà mẹ đơn thân khác ... Và còn nhiều những vấn đề khác nữa mà cuộc sống công nghiệp này đặt ra cho hai người, bạn và con bạn. 

Không biết bây giờ người con gái ấy đang sống ra sao. Đã tìm được hạnh phúc hay chưa. Đã biết cảm giác làm mẹ chưa. Có khi nào nhớ tới những trao đổi ngày xưa về việc xin con nuôi với một nick có tên như thế như thế. Mình hy vọng cô ấy hạnh phúc. Và không phải là một single mom. 





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét