Em vẫn cảm nhận được và không chối từ, mùi hương hoa hồng, hoa loa kèn, mùi nước hoa Poppy Flower của Coach thật đáng yêu. Em vẫn thèm ăn bánh ngọt, uống cà phê sữa nóng, trà gừng hoa cúc mật ong và ... bim bim. Em vẫn sưu tầm những bộ trang phục theo phong cách sport ưa thích. Em vẫn nghe những ca khúc mới mặc dù phải chun mũi nhăn mặt. Em vẫn nghe Quick and Snow show rồi sụt sịt cảm động. Em vẫn né đọc Trang Hạ và Dili, Vili ... vì cái chất "đàn bà" quá đậm đặc trong văn của họ. Em vẫn yêu cái anh chàng Pie béo bự trong Chiến tranh và Hòa Bình. Em vẫn nhảy dây đi bộ lúc hăng hái hoặc nằm dài cả 3 ngày nghỉ không hề biết chán...
Em đột nhiên thấy em vẫn được là em. Vui
Em chẳng thấy lạ lẫm gì khi biết em không thuộc về nơi ấy. Gia đình
Em thản nhiên khi không có. Anh
Em cần. Tự do
Em yêu. Bản thân
Hãy cứ lên án. Em
Hãy cứ nói xấu. Mọi thứ thuộc về em
Đôi khi hãy ru lòng ngủ đi. Cho khỏe. Cho ấm. Cho những giấc mơ hồi sinh. Nếu con người không có những giấc ngủ bình yên, không còn ước mơ, thì đời sẽ lao đao lắm đây. Giấc mơ của em đôi khi là được chết. Vẫn đẹp và hoàn hảo, chẳng có sao.
Em đang rất thản nhiên. Em trống rỗng. Nhẹ nhõm. Cảm thấy một cơn gió nhẹ thôi, cũng khiến em bay lên. Em chẳng còn gì để nói. Chẳng còn ai để nói với, để nói tới. Không xây gì. Không phá bỏ điều gì. Một mặt phẳng trải dài trước mắt em. Bình nguyên. Một bình nguyên đang buổi bình minh. Rồi mưa xuống.
Ru lòng hãy ngủ đi!
Xin anh đừng thức tỉnh em. Hãy để em ra đi. Em đi vào giấc mơ. Đừng lo. Nơi ấy chỉ toàn những giấc mơ tuyệt đẹp. Hãy để em ra đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét