không đề

Chắc không ai là không nhớ đoạn hội thoại này ...
"- Chí Phèo đấy hở ? Lè bè vừa chứ tôi không phải là cái kho.
Rồi ném bẹt năm hào xuống đất, cụ bảo hắn:
- Cầm lấy mà cút đi cho rảnh. Rồi làm mà ăn chứ cứ báo người ta mãi à ?
Hắn trợn mắt chỉ tay vào mặt cụ:
- Tao không đến đây xin năm hào !
Thấy hắn toan làm dữ cụ đành dịu giọng:
- Thôi cầm lấy vậy, tôi không còn hơn.
Hắn vênh cái mặt lên, rất kiêu ngạo:
- Tao đã bảo không đòi tiền.
- Giỏi! Hôm nay mới thấy anh không đòi tiền. Thế anh cần gì ?
Hắn dõng dạc:
- Tao muốn làm người lương thiện !
Bá Kiến cười ha hả:
- Ồ tưởng gì! Tôi chỉ cần anh lương thiện cho thiên hạ nhờ.
Hắn lắc đầu:
- Không được! Ai cho tao lương thiện? Làm thế nào cho mất được những vết mảnh chai trên mặt này ? Tao không thể là người lương thiện nữa. Biết không! Chỉ có một cách... biết không ! Chỉ có một cách là... cái này biết không !"

mỗi khi có tâm trạng, thì một giai điệu cùng ca từ nào đó của Trịnh Công Sơn lại văng vẳng trong tâm trí. Hôm nay thì khác, đoạn hội thoại thú vị kia trong tác phẩm Chí Phèo xuất hiện thay vì một giai điệu đẹp. 
tôi đã từng nhận được những tin nhắn dễ thương lắm. nhưng chẳng bao lâu thì mọi thứ không còn dễ thương nữa. Khi tôi nhắn tin rằng tôi thích sự bình an, tôi thích tự do và vô tư, không muốn cuộc sống của tôi rắc rối thêm nữa. Thì ngay lập tức, tôi sẽ nhận được tin nhắn rằng, thế là H đâu có vô tư đâu, thế là biết ý H muốn gì rồi.
những người đàn bà đã ly hôn, người mẹ đơn thân ... rốt cuộc họ phải làm gì,để không bị áp đặt bởi suy nghĩ rằng họ cần, thiếu, khát và luôn săn tìm. 
suy nghĩ chua chát cứ chiếm trọn tâm trí tôi suốt cả quãng đường từ cơ quan về nhà, từ nhà ra chỗ tập thể dục. chân tôi mỏi dừ nhưng tôi cứ đi. miên man. khi cơn giông dọa mưa thỉnh thoảng thổi qua, tôi chực khóc. có một cảm giác gì đó cứ dâng lên, dâng lên đầy dần trên ngực tôi. tôi không muốn nhìn mọi người xung quanh. tôi chỉ nhìn những đứa trẻ đang lẫm chẫm tập đi ở đó. tìm sự vô ưu. 
chắc phải là thất vọng? chắc phải là hư hỏng? chắc phải là chật chưỡng? chắc phải vật vã lắm? chắc phải thiếu thốn và khao khát? chắc phải thèm muốn và dễ dãi? chắc phải tệ bạc và bê tha? chắc phải tìm kiếm và lả lơi? chắc phải ngả nghiêng và dễ dãi? chắc phải ủ ê và dễ buông thả? chắc dễ dụ khị vì thiếu thốn?... 
tôi không thấy các mẹ đơn thân như vậy. hoặc giả, họ thú vị, mạnh mẽ, khá xuất sắc trong vai trò của mình, họ có riêng một thế giới mà nhiều kẻ ước ao thèm muốn nhưng không đủ dũng cảm để mà bước qua, nên họ dễ bị chụp mũ như thế. 
tại sao tôi không thể ao ước bình yên, gấp đôi gấp ba sự bình yên so với người khác. tôi tự do. tôi vô tư. tất cả những điều đó cần phải trả giá. chẳng có điều gì mà không có giá của nó. nhưng không phải ai cũng biết cái giá thực sự phải trả. cho đến khi đối mặt và tuyên bố "tôi sẵn sàng trả giá". 
Tôi sẽ không dễ dàng đánh đổi những điều ấy để lấy những thứ phù du, ảo tưởng, giả tạo. 
tôi biết, với những phụ nữ như chúng tôi, một lúc nào đó, cũng chua chát đến tê người như Chí Phèo kia thôi. "ai cho tôi làm người lương thiện?". Có khác chăng? những vết sẹo ngang dọc trên mặt của Chí Phèo và những vết sẹo nhằng nhịt ở trong tim của chúng tôi? những vết sẹo làm cho chúng tôi dễ tổn thương, dễ đau đớn. nhưng cũng dữ dằn đến không chừng. Chung thân với nỗi đau, xiềng xích trên đôi chân đôi tay, trói buộc bởi các rào cản chực cào xé tâm can, người đàn bà vẫn lần tìm về phía bình yên, tự do với tràn đầy hy vọng. 
Hãy mở lối ! 

5 nhận xét:

  1. Trả lời
    1. :-) chú Mộc dạo này cũng tâm trạng quá nha

      Xóa
  2. Thực ra cũng chẵng có gì tâm trạng cả chỉ viết ...để GỖ khỏi mục thôi !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. còn cháu viết để tĩnh Tâm.Đôi khi suy nghĩ cứ lộn xộn,lung tung phèng.sau khi viết xong,cháu lại tập trung được tâm trí vào việc cần làm đó chú.

      Xóa
  3. Thế thì nên viết nhiều thêm nửa!

    Trả lờiXóa