quay về với số Không


Buổi trưa tranh thủ giờ nghỉ tạt qua Webtretho.com đọc topic của những người khác. 
Đợt này cứ như "ma làm", hầu hết các topic đều có vụ nói nhau qua lại ... thật không ra thể thống gì. Mình sợ đến nỗi, không dám đăng nhập. Single Dad cũng ghê gớm ngang Single Mom. Đương nhiên, sau 1 cái nick là 1 con người thật. Nếu loại trừ có ai đó đang thích trò chơi thủ vai và diễn kịch, thì chỉ có thế nói nơi đó là một cái chợ vỡ, lộn xộn, lổn nhổn các hạng người ... 
Mình chẳng có bình luận gì về việc này. Chỉ có cảm giác ghê ghê, sờ sợ. Ngại va chạm lắm. Ngại việc ném vào mặt nhau những từ ngữ rác rưởi thối um như móc từ đáy cống lên. Ngại chanh chua, lẻo mép, biến báo. Ngại cái đám đàn ông bỏ vợ/bị vợ bỏ, lên đó nói xấu đàn bà. Ngại đám đàn bà bỏ chồng/bị chồng bỏ, lên đó nói xấu đàn ông. Mình thấy thương hại họ. Cho dù đó là một việc làm không tốt, cái việc "thương hại" một ai đó ấy mà. Nhưng mà mình nói thật cảm giác trong lòng mình là cảm giác thương hại. 

Và điều đầu tiên mình phải làm đó là tự kiểm điểm bản thân. Mình sai rồi. Sai bét. Lại ngờ nghệch một lần nữa. Khi tin rằng, người ta đã nếm mùi khổ ải rồi thì không sẵn sàng làm tổn thương người khác (và cũng chính là làm tổn thương mình). Mình tưởng là cùng cảnh ngộ, mọi người sẽ dễ dàng ngồi lại với nhau, kiệm lời, trầm tĩnh lắm nghe tâm tư của mình và của người khác, để thấu hiểu, đồng cảm, rồi chia sớt và sau cùng, có thể giúp đỡ nhau vượt qua những thử thách khó khăn của đời sống. 

Mình sai bét. 
Mình ngu ngốc nên giờ lại xoay xỏa để làm sao rút lui êm thấm khỏi nơi lao xao ấy. hic

Nghĩ cũng nhiều điều tệ đã gieo vào đầu mình cả tháng nay. Tự dưng ... đúng là không ai biết chữ ngờ ... Nhưng, ông Trời muốn mình nhìn thấy điều gì khi tạo ra sự ngẫu nhiên này? Khi mình lọt vào nơi đàn ông bỏ vợ đàn bà bỏ chồng (cứ tạm gọi vậy) nói xấu ex của mình và mọi thứ thuộc về họ, địa chỉ "bán than" có lẽ là lớn nhất từ trước đến nay mình từng thấy, nơi các gã trai độc thân lên đó cua gái nạ dòng, nơi gái trẻ lên đó tìm người bao (đủ thứ) ...
Đó là xã hội thu nhỏ. Nếu nói là mình hoàn toàn ngờ nghệch và không có chút hình dung gì thì là nói xạo. Chỉ nghĩ mình có thể vẫn tìm được chốn yên thân, dù giữa tâm bão. Tự tin quá nên thành ra thế này. 

Mình muốn hỏi "ông Trời ơi, ông muốn tôi hiểu ra điều gì qua sự việc ngẫu nhiên này?"

Mình không bao giờ làm những điều như mình đang thấy ở đó. 
Ai cũng có điểm chưa được ổn. Chỉ cần họ biết và luôn tìm cách cải tiến (hì) là được. Mình thì ngố từ khi sanh ra, nên .... hì, bó tay. 
Nếu đã chọn thì hãy chủ động đến phút chót. Nếu chọn cách giải quyết quyết liệt để dứt điểm, thì không có nghĩa là người đó cố chấp, ngu ngốc nên không chọn cách nào đỡ thiệt hơn. Nếu ai đó chọn cách chấp nhận chịu đựng, thì cũng không có nghĩa là đang nhu nhược, hèn yếu. Một quyết định nếu có được số đông cho rằng đúng tại 1 thời điểm thì không có nghĩa ở mọi thời điểm của đời sống, nó sẽ đúng mãi. 
Cứ tưởng khôn ranh ư? Cứ tưởng "đi trước đón lõng" được ư? Cứ tưởng là giữ cho mọi thứ bất biến (dù trong 1 phút giây thôi), thì sẽ ăn cắp được chút may mắn của kẻ khác ư ? Cứ tưởng mình thắng ? Hay đã ngỡ mình thua trắng lưng? ... Bằng mắt thường, bằng sự khát khao chinh phục chiến thắng, bằng trí tưởng tượng phong phú và bằng sự tự tin vào khả năng, trong 1 việc nào đó, bạn có thể nghĩ chỉ cần với tay ra là có được. Nhưng rồi mọi thứ cứ trôi xa, trôi xa và thậm chí không còn cơ hội lần thứ hai trong đời, bạn chạm tới được nó. 

Mình sẽ không bao giờ làm những điều mà mình thấy ở đó. Hãy cứ thất vọng. Hãy cứ yêu. Hãy cứ thương. Hãy tin, hay ngược lại, thất vọng tràn trề về mọi người mọi việc. Hãy cứ nói chuyện hoặc, lặng im ... Khi đã chọn, mình muốn chọn cách quyết liệt đến tận cùng. 

ừm, hiện giờ thì mình đang thất vọng. Đó là tâm trạng chủ đạo. 
Thất vọng vì những gì mình đang thấy
Thất vọng vì mình đã lựa chọn một nơi chẳng hợp với mình chút nào. Rồi lại lo rút đi làm sao cho êm thấm. 
Thất vọng vì mình. Vì mình thiếu kỹ năng sống. Một tấm lòng chân thành thôi là không đủ đâu. Cái gọi là "lòng tốt" ý mà, sao có lúc lại khiến mình lạc lõng đến thế ?!

Mình biết thế. Nhưng mình chẳng thay đổi. 
Cho dù tất cả mọi người đều quay lưng lại với mình, thì mình cũng không thay đổi. 
Cho dù tất cả mọi người im lặng, chẳng nói năng gì với mình, thì mình cũng không thay đổi. 
Cái tính lỳ lợm này, nó đã sinh ra từ khi mình còn bé tí. Không cãi láo, trông rất hiền là đằng khác. Nhưng khi đã "chốt" trong lòng một cảm giác, một thái độ nào đó, thì dường như việc xóa bỏ là cả một vấn đề. Na ná như là cố chấp. Nhưng không phải. 

Như hiện thời, muốn bước chân ra khỏi sự lặng lẽ, nín nhịn bấy lâu nay, là một nỗ lực quá sức. 
Thời trẻ, luôn mong có ai đó sẽ kéo mình ra khỏi vòng vây giam hãm này. Ai đó là ai. Và có phải là những trải nghiệm hôn nhân? Thật là ngu ngốc. 
Bây giờ, việc bước chân ra khỏi nơi chốn thân quen, chỉ là việc không thể không làm. Cần phải hòa nhập lại, vì con gái. Vậy thôi. Sẽ không đem theo hy vọng. Sẽ không có hình dung nào về tương lai. Chỉ còn những việc cần làm (hoặc những việc cần làm ngay). Thế mà thôi. 

Thời gian này, đặt mình ở bên cạnh ai (hay nói ngược lại, có ai ở bên cạnh mình) cũng như là vô hình. Mình thấy lạc lõng. Cô đơn thì không. Bắt đầu mọi thứ bằng sự cô đơn khi cô độc thì dễ hơn là bắt đầu khi luôn thấy mình lạc lõng. Mình không thuộc về nơi ấy. Kiểu thế !

Mình không thể. Mình chỉ là con số Không tròn trĩnh mà thôi. Con số Không ngồi một mình. Con số Không nín thinh. Nó luôn ước nó vô hình....



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét