Cũng chẳng có gì nhiều. Hà nội vẫn mưa. lưa thưa. Mất điện. Trong văn phòng rất khó thở. Đã thế lại còn chấm 5S. Đã mặc đồng phục rất chi là chuẩn, lại còn soi "cho áo vào quần đi". thế là phải thay váy. mặc không quen, khó chịu điên lên được.
Cầu thang xuống tầng 1 dốc. Khách hàng nhìn lên. Hơi lâu so với bình thường. Mà mình đã phải lấy tay khéo léo giữ đằng sau mông. Khép nép. Nhìn chắc rất cu te. Linh tinh lang tang.
Tụi trẻ nhìn, cười, rồi nhận xét rất chi là vớt vát "hôm nay mới thấy chị mặc váy, trông nữ tính". Ôi chao, vậy ra ... bao lâu nay ... ây da, mình thuộc dạng tomboy ư? ôi, nữ tính, sao hôm nay mình mới được khen là nữ tính nhỉ. Ây da
dạo này mình gầy quá, chỉ còn có 49 kí lô. Da xạm lại và hai má hóp vào. Đó là điều đáng lo. Nghe mọi người khen thế, lại nhớ ngày xưa, bà mẹ chồng lúc nào cũng đay mình là "trông như con cá rô đực. đồ không biết đẻ"... giờ nhớ lại, chỉ cười nhẹ 1 cái. nỗi đau đớn ấy cũng đã trở nên một thứ để cười. Ai mà ngờ được cơ chứ.
Mình lại xóa.
Trước tiên xóa hết tin nhắn đến và tin nhắn đi
Xóa số điện thoại liên lạc trong danh bạ. Nếu có gọi thì mình sẽ chẳng biết đó là ai để mà khó chịu và chẳng đau đầu nếu không nghe máy (kẻo lại bị hỏi "sao không nghe máy vậy?").
Trên YM, xóa nick trong friend list
Đang cân nhắc xem có nên xóa topic trên diễn đàn không (?!)
Câu chuyện đời. Haizzz ...
Có ai tin mình vô tư đi tìm một người để làm bạn. Nhưng thôi, đã gần tròn 40 tuổi. Chẳng nên ngỡ ngàng như khi 17 tuổi, rời Hà nội vào TP.HCM. Lúc nào cũng xoay xỏa thanh minh, trần tình, đau đáu, lo sợ, e ngại .... Người ta sẽ thấy thứ phù hợp với cách mà họ đặt vấn đề lúc ban đầu. Cũng chẳng còn chút gì ngỡ ngàng nữa. Có ai đó nghĩ khác đi chăng? Nghĩ khác, nhưng có dám làm khác không ?
Trong đầu mình bây giờ là câu hỏi "dịp Trung thu này có tổ chức được 1 ngày vui chơi cho trẻ như năm ngoái không?". Không còn 1 xu tiết kiệm nào. Các em đang bận rộn với gia đình riêng và con nhỏ. Chỉ còn mỗi thành viên cũ rích của nhóm là mình. Một mình. Chưa bao giờ thấy cô độc như lúc này. Nhưng hãy coi đó là 1 thử thách thôi. Cứ tính toán từ từ. Biết đâu đấy, lại có thể có một Trung thu ý nghĩa nữa thì sao ...
Chị ơi, mọi người vẫn luôn bên chị và ủng hộ chị mà. Không chỉ còn mình chị đâu ạ.
Trả lờiXóaEm tin là chị làm được mà. Việc nghĩ và làm thì em đã làm được 1 việc nhưng em cũng chưa biết có duy trì được lâu không chị ạ. Dạo này em cũng phải đấu tranh tư tưởng nhiều lắm. Em tự nhủ mình cố gắng nhưng nhìn lại mỗi ngày thì chẳng thấy hơn gì,còn nhìn 1 chặng đường cũng thấy lê được bước chân chị ạ.
Trả lờiXóa