thật đáng buồn cho mình vì không thể viết nổi một câu cho ra hồn, bởi tâm trạng đang xáo trộn.
đã gần 1 tháng trôi qua kể từ khi tham gia câu lạc bộ cha mẹ đơn thân trên diễn đàn webtretho.com. Lại chạm vào cảm giác chông chênh mà mình luôn muốn tránh.
Vẫn hiểu, mình là một SM trong số đông những SM ấy, không khác được nữa rồi. Ấy nhưng vẫn ngỡ ngàng tự hỏi, sao mình lại ở đây. Mình lạc lõng. Vì lập dị? hay vì mình chẳng biết cách thể hiện tâm tư như mọi người? hay vì mình không có nỗi buồn giống thế? hay vì mình không thể có niềm vui và hạnh phúc giống thế? ...
có thể là tất cả những điều đó, mỗi thứ một chút ít ...
bước ra khỏi chốn âm u mình đã tự giam mình bấy lâu nay, quả là một điều không tưởng. Dù niềm đau đã tiêu tan. Dù nỗi buồn không còn. Chỉ còn trách nhiệm gánh trên đôi tay này. Vì thế mà yên tâm lò dò bước ra ánh sáng, bước ra hòa nhập lại với cuộc sống bên ngoài ư? Ảo tưởng quá. Ngờ nghệch thế.
mình cứ có một câu cửa miệng thế này "đã quá muộn rồi". vì sao muộn?
đã nhiều tình cảm cho đi-nhận lại. đã nhiều lần tổn thương và cũng gây tổn thương. đã tin và đã mất niềm tin, và cả sự tự tin. niềm tin không tự có mà phải cóp nhặt từng giây phút trong đời. vậy mà khi mất thì mất sạch như lũ quét ấy thôi. tự hỏi mình "có còn đủ sức để cóp nhặt nữa không?", "có bình tĩnh được không, nếu chẳng may, lũ lại về cuốn trôi tất cả?". Sẵn lòng để tổn thương ư? có ai lại thế được? Mẹ Teresa! phải rồi, Mẹ Teresa! Trái tim lớn lao, mong được mất mát và tổn thương thay cho tất cả mọi người trên trái đất này.
sáng nay, mình đọc được những dòng như thế này trên 1 topic mới mở. Mình không thể thêm hay bớt gì được vào tâm tư của SM này. Cho dù là tâm tư của riêng SM đó, nhưng mình biết chắc sẽ có nhiều tiếng đồng vọng ...
"Độc thân đã lâu, đã quên mất cảm giác có một người tên gọi là
"yêu thương" bên cạnh, đã quen với việc lủi thủi một mình, niềm
hạnh phúc duy nhất có lẽ là nhìn vào đáy mắt con thơ để mạnh mẽ tiếp tục sự
sống. Đôi khi thèm lắm khoảnh khắc đủ đầy khi cùng con hát bài ca Ba Ngọn Nến,
Cả nhà thương nhau... Để lòng không thấy miên man, trống trải.
Những ngày mưa, thèm đến quay quắt một buổi sáng lười biếng trong chăn
mỏng, thèm ôm, thèm một tách cà phê lắng lòng bên điệu nhạc... Với ai đó. Ta
nhận ra ta cũng chỉ là một người phụ nữ với những mong muốn rất ư đời thường,
ta cần vào bếp, cần dọn dẹp, cần đánh thức, cần đc nghe cằn nhằn trong chính
cái nơi ta gọi tên tha thiết là Gia Đình, gia đình riêng của chúng ta.
Cũng đã từng nếm trải cảm giác làm vợ, ấy vậy mà sau ngần ấy thời gian,
ta nghĩ về khoảng đời ko xa ấy mà vẫn thấy lóng nga lóng ngóng, không biết yêu
thương thế nào cho vừa cho đủ, có phải vì ta khiếm khuyết nhiều nên ta đón nhẩn
về mình sự đổ vỡ, ai đúng - ai sai, ai tốt - ai xấu... Cho đến giây phút này,
gió đã cuốn phăng hết đi. Đã đến lúc ta nên dẹp bỏ quá khứ, đã đến lúc ta thôi
nhìn về cánh cửa đã đóng lại, vì chắc chắn vẫn còn nhiều cánh cửa đang đợi bàn
tay ta mở ra.
[Chiêu Phu Quán] là một cánh cửa ta chọn, ta mở
ra cánh cửa này cũng như ta rũ bỏ cái vỏ bọc thường thấy, ta cho phép mình đc
tìm và chọn lựa, thay vì ta bị động chờ đợi điều gì mà chính ta cũng không rõ.
Ta không ngại thế giới ảo mang đến cho ta những cảm giác ảo, vì ta đã và đang
trải nghiệm, cũng nơi này... Ta gặp được sự sẻ chia, ta đc uống say, ta được
những cái ôm an ủi... Và vì ta đã từng sống một cuộc đời rất thực, nên chỉ cần
thế thôi cũng đủ với ta rồi.
[Chiêu Phu Quán] ta cũng không cần phải nói rõ
ra mục đích, ta cũng không quá kỳ vọng vào một nữa yêu thương mà biết đâu ta sẽ
gặp, ở đây! Chỉ đơn giản là ta không muốn bỏ lỡ cơ hội của chính mình, vì thế
một nữa yêu thương ơi, nếu người có đi ngang qua [Chiêu Phu Quán] thì hãy để sự quan tâm ở lại, ta hứa
ta sẽ không lãng phí sự quan tâm ấy đâu"
Mình e rằng, nếu những lời lẽ này từ mình phát ra, thì sẽ rất chi là sượng và khó hiểu. Ừm, tại sao mình luôn khó hiểu trong mắt mọi người thế nhỉ? Hiện thời thì cái khó hiểu ấy chẳng "làm gì" ảnh hưởng tới chất lượng cuộc sống của ai. Nhưng, câu hỏi là, BB và những "khó hiểu, ngang, bướng, lỳ" cộng "tâm tư của gái nạ dòng" cộng "trải nghiệm đã ăn vào máu" cộng "tuổi tác chất chồng" cộng "một mụn con gái còn bé" cộng ... (thôi, đừng cộng nữa, vì "cộng" này có phải là "bonus" đâu mà cộng mãi), có nên Buzz lên một tâm tư như SM kia nữa hay không ?
Mình e rằng "Không!".
Khát khao, mơ ước, ai mà không có. Nhưng đó không phải thứ cho không biếu không và cứ thế vô tư mà nhận.
Vòng tay bố gầy ôm mẹ béo từ đằng sau trong tiếng cười rúc rích của các con, có chăng, nếu không phải mẹ béo đang nấu một món thơm lừng hấp dẫn trong căn bếp sạch sẽ gọn gàng. Tiếng thở gấp bên vành tai, có chăng, trong căn hộ bé xíu chung cho tứ đại đồng đường? cánh cửa cũ đã đóng hẳn lại hay chỉ khép hờ, để chực chờ làm tổn thương nhau (thêm nhiều lần nữa) để trả mối thù hận xưa. Cánh cửa mới mở ra là để đón nhận, yêu thương hay chỉ để chọc ghẹo, cợt nhả...
Những lời này gửi tới "mảnh ghép của tôi": Ở vương quốc "tỉn phai" (đọc ngược lại đi), mình mãi mãi tin rằng có một mảnh ghép dành riêng cho mình. Chỉ là đang ở đâu đó. Lang thang, còn mải chơi. Hay đã nằm cạnh một mảnh ghép khác rồi. Nghe hơi ngờ nghệch, lãng mạn rởm và lãng nhách so với đời sống, nhưng mình cứ nghĩ thế. Điều đó không làm tổn thương ai, trừ bản thân mình. Nhỉ. Điều đó không làm khó ai, trừ bản thân mình. Nhỉ. Điều đó không khiến ai đang nghĩ ngợi (lung lắm), trừ bản thân mình. Nhỉ. Điều đó không giằng xé ai, trừ bản thân mình. Nhỉ ...
Ừ, mình để nỗi niềm lại trong bóng tối u tịch, nơi mình đã tự giam bản thân. Bước ra cuộc sống, hòa nhập lại, dù sao thì con gái mình cũng phải bước ra cuộc sống đó (mà mình lại không ra cùng con sao?). Với nụ cười tươi, sự thân thiện, với vẻ ngoài "dường như đã quên niềm đau". Mình là người đàn bà đoảng vị, chơi trò ghép hình trong vương quốc "tỉn phai". Trò chơi này không dành cho tất cả mọi người. Anh có ở đó không, mảnh ghép bí ẩn đáng ghét?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét