nhật ký Cả ngố ngày 05-07-2013


Hôm nay chẳng là ngày gì đặc biệt cả
Một ngày nắng, trời xanh veo vẻo ở trên đầu. Nóng hơn. Buổi sáng đi qua một phố toàn cây sưa. tàn cây lòa xòa chạm vào đầu, tinh nghịch. 

Bận. Cũng như những ngày bận.
Gặp lại chú Lâm, một trong hai chú ở Tổ công nợ, khi mình mới vào Ngân hàng. Chú hưu mới sang Ngân hàng cộng tác thu nợ, xử lý nợ. Rồi sau đó cũng hưu ở Ngân hàng này. Trộm vía chú, chú vẫn khỏe mạnh. Vẫn tiếp tục cộng tác với Ngân hàng. Chú cháu tay bắt mặt mừng. Tưởng chú quên mình rồi. Hóa ra không. chú còn bảo "chị vất vả quá. chú biết rồi. gặp mọi người vẫn hỏi thăm từng người cũ. các bạn cùng lứa đã có vị trí hết rồi nhỉ ...". Đấy là chú bỏ lửng đó để đỡ làm mình buồn thôi.

Mình là đứa long đong lận đận nhất trong số chục đứa được tuyển vào năm ấy. Nhưng đến giờ thì buồn làm gì nữa. Quá muộn để làm lại từ đầu. 

Mình nhìn lên trời cao vợi, hình như lúc ấy vì mệt quá nên thở dài một cái. Thở hắt ra. và mình nghĩ, mình không khổ. Mình không phải khổ nhất. 

Chẳng hiểu thế nào lại đăng ký thành viên Webtretho. tham gia vào Hội đơn thân. không những thế còn tạo ngay 1 topic mới. như thế là không phải phép thì phải. Thường thì phải lò dò tìm hiểu, rồi theo đuổi 1 topic nào đó trước, comment qua lại thật sự ấn tượng đã ... rồi sau đó tạo topic của riêng mình, thì mới có người quan tâm. Lamchame.com chẳng đăng quảng cáo tìm việc của mình. thế là hôm đấy dỗi. Cũng không có gì nhiều ở webtretho. Bán hàng online. Chăm sóc tư vấn thai sản mình thấy có lẽ ổn nhất. Chuyện phiếm cũng như các nơi khác. Mình thật khâm phục trình comment của dân tình trên forum. Dí dỏm. Nhiều câu cú độc đáo. Ngay cái nick thôi cũng đã gây sự tò mò rồi. Bạo dạn nữa. Mình không làm thế được. Cứ đọc rồi cười một mình, thế thôi. có sự để cười cũng nên mừng. không hẳn thuốc bổ tổng hợp thì cũng hoạt huyết dưỡng não. Chốn lao xao, đúng là chẳng dành cho những người như mình. 

Dạo này mình nhớ tụi trẻ con ở Trung tâm bảo trợ. Hai chị em nhà Thủy Tiên, chắc vẫn ở trại vì bố mẹ cùng thụ án. Bên khu trẻ sơ sinh hiện giờ có bao nhiêu đứa. Bữa ăn đã được nâng lên chưa hay vẫn 16K/ngày. Mấy bộ chuyền chắt mình vót cho đám con gái, có còn chơi được không. Mình nhớ cái sân đầy cây cối, im phắc giữa trưa hè, cũng đám cỏ xanh, cũng đồ chơi, cũng đu quay, cũng hình vẽ trên tường ngộ nghĩnh... nhưng mình vẫn thấy lẻ loi, cô độc quá. đám trẻ đó cần gì? Một vòng tay ôm thật chặt có ý nghĩa gì đây? thay đổi được gì đây? Những lúc nghĩ về cái khung cảnh buồn buồn, tẻ nhạt ấy, mình chỉ muốn lao ra đường, đi loanh quanh cho đỡ chật chội. 

Mình đã tự dựng lên trong tâm trí 1 chốn đi về của riêng mình. Hình như cũng giống như thiền, nghĩ về những điều mình yêu thích, những điều khiến mình vui và thư thái. Thoát ra khỏi thực tại để đến đó, ở trong đó một lúc, dài hay ngắn tùy mình. Rồi lại quay trở ra thực tại. Đón nhận thực tại. Chấp nhận nó dễ dàng hơn một chút. 

Đôi lúc nỗi nhớ vẫn vây bủa. làm khó mình cũng bao lần rồi. bao lần lao tới điện thoại, vội vã tìm. có khi đã viết ra điều gì đó. nhưng không gửi. Cái "đôi lúc" ấy giờ đã thưa dần và sẽ sớm mất đi thôi. Sống là không chờ đợi. Chết cũng không ưu ái ai cả. Mình chấp nhận mình. Chấp nhận cái mình có và cái mình không thể có. Đúng là nên kiếm tìm hạnh phúc. Nhưng là trong hạnh phúc của người khác. Tình cảm là điều mong manh nhất trên đời. Một kẻ thô thiển như mình không thể nào giữ nổi thứ mong manh nhường ấy. Đặt xuống, trả nó về chỗ của nó, đừng có mà láng cháng lại gần. Trả nó về chỗ của nó rồi. Mình ngồi lại nơi dành cho mình. Thấy cũng nhẹ cả người. 





2 nhận xét:

  1. Mình thích cái từ TRỘM VÍA
    Lúc nào cần sẽ mượn xài nhé

    Trả lờiXóa