Nhật ký Cả Ngố thứ Sáu ngày hai mươi sáu tháng bảy năm hai nghìn không trăm mười ba



Mỗi sự việc ngẫu nhiên dù nhỏ bé cũng có thể truyền tải một thông điệp nhất định. Chỉ là mình không để ý thôi.

Khi Sếp lạnh nhạt từ chối duyệt cho mình đi học thêm nghiệp vụ. Là khi mình nhấn nút Send hồ sơ xin việc gửi tới Nhân sự một công ty khác. Cho dù kết quả tuyển dụng có thế nào, thì nếu không có thái độ dửng dưng vô tình kia, chắc mình vẫn găm giữ cái hồ sơ trong file nháp mà không biết khi nào mới gửi, và rồi lại để deadline trôi qua như bao lần. 

Hôm nay thì mình biết ông Trời muốn tạo ra sự việc ngẫu nhiên mình chọn Webtretho.com là nơi để chia sẻ ý tưởng làm thiện nguyện là gì rồi. Để mình mở to mắt ra mà nhìn những câu truyện đời (làm gì có chuyện tình cảm nào). Mình chưa từng nghĩ mình sẽ tát một ai cả. Nhưng bây giờ thì mình sẵn sàng tát vào mặt cái ngữ đàn ông mà mình biết rõ là hắn bỉ ổi. Trước đây thì không đâu, mình sợ đủ thứ. Điều đó dẫn đến việc những thứ không ra gì đó cứ tưởng mình hay ho, được thể lấn tới. 

Một cú điện thoại giữa lúc đang ngủ trưa ở cơ quan. Một giọng thì thào "chị ơi, vụ Erahouse của chị em mình thế nào ạ". Mình còn chưa tỉnh ngủ hỏi "ơ a, Vân à?" "không ạ" "ơ a em gọi từ công ty nào đến?" "em đây mà, chị có nhớ vụ đi Erahouse của chị em mình không? Chủ nhật này..." "ờ à, thế em là ....?" lúc đó thì ngồi dậy rồi nên cũng đã tỉnh, hóa ra là một mẹ đơn thân chưa gặp bao giờ. Hai chị em nói chuyện mà cứ y như mình đang nói chuyện với con bé em họ con dì ruột. Ờ à, chị mệt quá cơ, e là không chạy được sang bên đó đâu, hay em đưa con lên Cung thiếu nhi chơi được không...Mình thấy chút ấm áp trong lòng khi tưởng ra sáng Chủ nhật tới, hẹn gặp với những người chưa hề quen biết. Một cảm giác hoàn toàn mới lạ. 

Tâm trạng mình hơi chùng xuống khi đi từ bàn làm việc ra khỏi cửa cơ quan. Nhưng lạ kỳ thay, ngay sau khi mở cửa bước ra, hòa vào dòng người xe nườm nượp, hòa vào âm thanh cuộc sống...mình thấy lòng dịu lại. Về đến nhà nhìn thấy con gái mặc chiếc váy chấm bi mình tự cắt may, thì lòng đã không còn chút vấn vương nào với công việc, cơ quan và những điều chẳng nên vương vấn. Mọi thứ mình để lại phía sau và tuyệt nhiên mình không cho phép chúng làm cho mình buồn nữa.

Mình cứ hay lo, hay nghĩ. Người ta thì không nghĩ cho mình. Thế nên, cứ như là chàng hâm Đông ki sốt lao vào chém cối xay gió, đòi lại sự công bằng. Thực ra vẫn có sự công bằng. Những điều ngẫu nhiên ấy. Vào một lúc nào đó, vào một thời điểm thích hợp, ông Trời sắp xếp lại mọi thứ theo cách riêng ... Mình tin vào điều đó. 

 
.... 

Những dòng viết này có lẽ là những dòng cuối cùng mà nỗi buồn hiện diện trong blog Nỗi buồn. 

Vì đây là nhật ký mở, nên sự khác biệt rõ rệt nhất với cuốn nhật ký vẫn viết tay từ dạo cấp II tới giờ, đó chính là sự công khai. Mọi người có thể , chủ đích hoặc không chủ đích, đọc được những dòng viết này. Mà không phải ai cũng hiểu ngọn ngành. Mà không hiểu ngọn ngành dễ gây ra hiểu lầm. Hiểu lầm thì “sai 1 ly đi một dặm”...
 
Không viết chuyện buồn nữa. viết thứ gì vui vui đi.
Đừng nhưng nhiếc gì hết. Hãy viết gì đó vui vui đi ....

uhm, thế thì còn gọi gì là Blue blog chứ. Có phải hội quán đâu. Chỉ là một lều tranh trú chân ven đường thôi. Nơi mà người mỏi chân, người trái nắng giở trời, người trú mưa tránh nắng ban trưa ... có thể ngồi nghỉ chốc lát rồi rời đi. Có nhớ cái chi chi. Một lều tranh

Điều đó có nghĩa rằng, mình chẳng nên viết một thứ cũ mèm trên mạng, bởi điều đó có thể khiến ai đó ... mất vui. Dù vô tình, hoàn toàn vô tình, vì mình có biết ai vào ai đâu. Thì cũng không nên. Nếu có viết thì viết trong nhật ký ấy. 

Tiếc là mình không thể viết truyện cười. Mình không có cái giọng hài hước, tinh nghịch hay sự nữ tính dịu dàng mềm mỏng. Mình cũng không thơ phú, không tâm hồn trải rộng văn chương, để bình văn, đối thơ. Mình cũng ít va chạm để có những câu chuyện đời ly kỳ hấp dẫn. Mình không đi đâu ra khỏi Hà nội City, nên không có nhiều trải nghiệm khác lạ. Không có điều kiện kinh tế dư dả gì, nên cũng chẳng có gì để khoe như là dân chuyên phượt, dân thích đồ công nghệ, dân sưu tầm đồ cổ, dân mê chụp ảnh quay phim chẳng hạn...

Giờ thì mình đang khóc. Là vì ngoài kia đang mưa, sấm vừa đùng 1 cái to ơi là to. mình thót cả tim. Tiếng sấm và mưa, nhắc mình nhớ, mình chỉ có một mình thôi. Thêm 1 đêm mưa có sấm, là thêm một đêm chỉ có một mình mình quay sang ôm chặt lấy vai con. Thêm một lần trái tim mình mềm yếu, thì cũng ngay đó, thêm một lần mình tự trấn an và mạnh mẽ hơn. Chẳng phải một mình mình như vậy đâu. 

Nếu có dừng lại ở đây cũng chẳng nên tiếc làm gì ...
. . .




2 nhận xét:

  1. Đúng thế ! hãy viết những chuyện cười ...nếu không giúp được mình thì củng giúp ai đó phần nào ... Xem như ...từ thiện vậy !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. cảm ơn chú Mộc nhé.Nhưng cháu không làm từ thiện kiểu này được.tiếc quá

      Xóa