Anh có một miền nhớ mang tên Em?


Hôm nay, anh gọi cho em. Khi nhìn thấy “cuộc gọi nhỡ” trong máy điện thoại, tim em không thảng thốt lên như đã từng. Em thấy ngạc nhiên vì chính bản thân mình. Gần đây, có người nhận xét em “lạnh lùng”. Không ít người nhận xét em “khó”. Khó ở đây là khó tính đó anh.

Đôi lúc, em đã quên mất em đã ba mươi chín tuổi (không dám viết bằng số, vì nó … phũ phàng quá, hic). Gặp chuyện không vui ở cơ quan, thế nào em cũng phải hát lẩm nhẩm trên đường chạy xe về nhà, ôm ghì lấy con gái (nhưng không dám khóc), chằm chằm nhìn vào bát cơm lầm lỳ suốt bữa, rồi nằm lăn ra giường (lúc ấy có khi cũng khóc một chút).

Đôi lúc, em lại nhớ rất rõ em đã ba mươi chín tuổi. Thậm chí em nghĩ có lẽ mình đã hơn bốn mươi. Da em đã có vết đồi mồi (gen di truyền của họ ngoại). Mắt em đã có vết chân chim. Gần đây thiếu ngủ trầm trọng, mắt em thâm quầng sưng mọng. Em gầy và khô đét như một con két già đau già đớn...

Chúng ta đã cãi cọ như những đứa trẻ. Và “nghỉ chơi” với nhau. Giá như cứ dứ ngón tay út về phía nhau và nói “tớ bỏ ấy đi” là chúng ta quên được nhau. Thì tốt biết bao.

Niềm tin của em gần như cạn kiệt mất rồi. Cảm xúc của em bị bào mòn, mỏng tang, nhẹ như cánh chuồn chuồn. Anh có thể nhìn xuyên qua em như nhìn một ảo ảnh đấy. Em không phải là mảnh ghép của anh đâu. Anh cũng không phải mảnh ghép của em đâu. Đôi lúc, khi em quên mình đã ba mươi chín tuổi, em lại nghĩ về mảnh ghép của mình. Người đó đang ở đâu? Hay không ở đâu cả? Không tồn tại ?

Em nhớ mùa Thu, chúng ta có hẹn.

Em là Blue, là nỗi buồn, chứ không phải là màu xanh hy vọng đâu anh nhé.

Em ngang bướng và lỳ lợm hơn anh nghĩ đấy. Anh chỉ cần xao lãng chút xíu thôi là em đã trôi xa. Em cần anh giữ tay em lại, giữ thật chặt. Em cần anh. Và cũng muốn anh cần em. Chỉ là thoáng nhói đau trong tim thôi, khi ngoảnh lại không thấy nhau, cũng đủ hiểu tình nông-sâu. Chỉ một nụ hôn ngắn cũng đủ để đi qua một mùa Đông dài. Chỉ một lần gọi thầm bên tai cũng đủ để gợi lên những khao khát....

Em vẫn mơ thấy một sớm mùa Thu, sương còn đầy trên phố rộng, em đứng trước cửa nhà, gọi tên anh. Khi ấy tất cả đã lùi xa. Mọi gánh nặng lo toan đời đã bớt. Em đã già. Chẳng đủ sức để quay ngược lại chiều gió nổi dù em có ngang bướng lỳ lợm đến cỡ nào. Em cũng chỉ còn đủ sức đến đó mà thôi. Anh sẽ ra mở cửa, đón em vào trong vòng tay, phải vậy không anh?

Em không hứa. Cũng chẳng hẹn. Sợ gieo vào lòng anh muộn phiền không đâu. Mùa Thu cứ đến, rồi đi. Em cũng thả trôi xuôi phận mình như đám bèo trên sóng nước. Dập vùi nổi trôi. Có một câu thơ gần đây em có đọc “Sóng có ngã hai lần/Trên một dòng sông”. Ơ kìa, con sóng có bao giờ ngã đâu, anh nhỉ (?!). 

Cho dù cho đến cuối cuộc đời hữu hạn này, em không đến được căn nhà ấy, con phố ấy, gọi tên anh. Thì anh hãy tin, khi thân xác này tan thành mây thành khói thành bọt nước thành tro bụi …, em chắc chắn sẽ tới. Chỉ là anh không thể thấy em thôi. Như em vậy, không thể ôm lấy anh từ đằng sau như em vẫn luôn khao khát. Em sẽ tới, như mùa Thu vẫn trở về hàng năm, vào tiết ấy.


Chúng ta không thuộc về nhau. Phải rồi. Ở gần thì khiến nhau phải đau đớn, xót xa. Xa nhau thì lại nhớ nhung, day dứt, ăn năn, kiếm tìm. Đó là gì vậy nhỉ? Có còn đủ thời gian để lý giải hay chăng ? 

Nỗi nhớ của em vẫn còn tồn tại anh ạ. Nhưng biết gửi về nơi đâu bây giờ. Biết tìm về nơi nao. Em không cho phép mình biến nỗi nhớ thành thói quen. Điều đó sẽ khiến em đau đớn và em sẽ khiến nhiều người khác phải khổ. Họ chẳng có lỗi gì. 

Chúng ta không thể giận nhau lâu, phải không anh?
Chúng ta không thể giận nhau đâu, phải không anh?
Chúng ta cần nhiều hơn một đời để trả nợ duyên kiếp này, phải không anh?
Chúng ta vẫn luôn nhớ và nghĩ cho nhau, phải không anh?
Vậy điều đó là gì? Có còn đủ thời gian để lý giải hay chăng ? 

2 nhận xét:

  1. Lần đầu tiên đến nhà bạn, được đọc một bài viết nhẹ nhàng như rất hay... Cảm ơn nhé

    Trả lờiXóa