vu vơ


Cả tuần nay lắm việc. Nhưng chẳng tập trung được vào việc gì. Nếu đẽo gọt thì chắc hình người đã ra hình ngợm. Nếu may vá thì mảnh vải nguyên đã phá thành vải vụn. Nếu viết thì chắc lại quay về “máng lợn cũ” màu xanh rồi.

Đã không nghĩ sẽ gặp ai đó, ngoài kia. Ngoài kia là nơi ồn ào xô bồ lắm chuyện rối ren phức tạp. Tôi đã giam mình trong 4 bức tường tối thui, có dễ mắt đã gần đui, chẳng còn phân biệt được sáng-tối, đen-trắng, tốt-xấu. Bước ra, cà rầm cà rờ, rồi lại va lung tung cho mà xem....

Có người bảo tôi “cứ nghĩ thế thì sẽ thế thật đấy”.
Ừ, cứ nghĩ mình sẽ vấp, có thể vấp thật. Khi ấy có cáu điên lên không. Chắc ít thôi. Ít hơn việc mình cứ nghĩ là mình chẳng bao giờ vấp đâu, rồi vấp thật.
Đối với Cả Ngố là tôi thì cuộc sống quá phức tạp.
Người ấy bảo tôi “có gì đơn giản đâu”
Chắc vậy ....

Sao quyết định quen một ai đó lại khó khăn đến thế.
Sao nhớ một ai đó lại khó khăn đến thế.
Sao chia sẻ nỗi ưu tư lo lắng với một ai đó lại khó khăn đến thế.
Niềm tin là một thứ gì đó rất xa xỉ
Tình yêu cũng vậy, có lẽ còn xa xỉ hơn, xa xỉ nhất trong những thứ xa xỉ.
Trái tim có lý lẽ riêng của nó. Mắt có thể đui mù. Chân tay có thể không lành lặn. Trái tim có cách riêng của nó để tìm đến với trái tim. Mà chỉ có thể xuất phát từ trái tim mới đến được trái tim thôi.

Đã có lúc tôi ước trái tim mình không đập nữa. Khi quá thất vọng và mất niềm tin ở cuộc sống này. Tôi bó gối và rời xa thế giới hiện hữu cho dù thân xác vẫn còn tồn tại. Rồi tôi gặp tôi trong cõi xa mờ vô thức. Tôi co ro vì lạnh, tôi nắm chặt lấy bàn tay của một đứa bé, đứng bên lề đường bụi lầm, đôi mắt trong veo dõi về phía có tiếng vọng của thành phố. Tôi và đứa bé ấy đợi ai, đợi điều gì và để làm gì? Tôi không biết đợi chờ ? Tôi không biết yêu thương ? Hay tất cả đang tồn tại ở một thế giới ở gần đâu đây thôi, rất gần, nhưng không phải là thế giới của tôi ?
Sao yêu một ai đó luôn làm trái tim đau đến vậy ?

Ngày xưa, tôi vẫn thường băn khoăn, người xuất gia tu hành chắc chẳng nhớ nhung sầu muộn gì hết cả. Họ tách biệt khỏi gia đình, gốc rễ, bản quán, họ chối từ những thú vui của con người, đến với thế giới của đức Tin, lặng phắc nguyện cầu cho sự thanh thản trong tâm hồn. Nước mắt của cha mẹ họ có rơi không? Chắc là có. Không lấy vợ sinh con có phải bất hiếu không ? Chắc còn nhiều người nghĩ là có. Sự thanh thản vô ưu đâu phải ai cũng có được. Sao đi tìm sự thanh thản vô ưu lại là có tội ?


Bầu trời ngoài kia nhiều mây quá. Trái tim cứ chấp chới bay như cánh diều trong nắng quái chiều hôm, khi gió trở mình đón bão. Chẳng mong bay cao bay xa. Chỉ mong sao được ngủ yên bình trong vòng tay người. Lặng lẽ và bình an. Chỉ chắp tay lại nguyện cầu, đừng để diều đứt dây giữa cơn bão. Lòng người mong là thế, nhưng ở đời, ai có thể vỗ tay bằng một bàn tay. Người vẫn cứ thế xa người, và đổ lỗi cho dòng đời chảy xiết. Người cứ thế vẫn rời xa nhau, như thể điều ấy là lẽ đương nhiên. Sao tôi không thể cười lên trong mưa, để gió mưa lạnh táp vào mặt, rát rạt. Tin vào thiện chí của mình, tin vào chính mình. Nếu cả hai không quay bước đi, mà bình tâm ngồi lại, có hạt mầm nào đang xanh sẽ ra lá ra hoa. Nếu một trong hai người quay đi, sẽ chẳng có gì xảy ra cả. Những lúc ấy, người sẽ xoa dịu, dòng đời chảy xiết lắm, bàn tay người thì yếu ớt mỏng manh thế .... Và thế ..... Những bông hoa mới nở vẫn ngào ngạt hương thơm quyến rũ. Có ai ngồi lại với tôi, nhấp chén giải sầu, tin nhau để sống, chỉ cần bình yên bên nhau. Mặc cho dòng đời cứ trôi. Sẽ là tốt hơn cho ai đây ? 

Tôi viết những dòng này khi giác quan thứ sáu trong tôi cứ nằng nặng một linh cảm chia xa. Cũng không trách được người. Nếu lòng người không động, không chút tình, không nghĩ suy, thì chắc chắn người cũng chẳng tự trách mình bao giờ hết. 

Chỉ biết cảm ơn "Bình yên một thoáng cho tim mềm". Niềm hạnh phúc trào dâng, dù chỉ tính bằng giây, cũng xin cảm ơn người, cảm ơn đời. Cảm ơn đã tặng nhau phút bình yên. Để hồi sinh niềm tin trong trái tim ủ dột này. 




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét