Cảm
ơn thêm một mùa Vu Lan, BB được cài lên ngực bông hồng màu đỏ. Cứ ngày này hằng
năm, bài hát “bông hồng cài áo” lại vang lên trong các ngôi chùa trong thành phố.
Và vang lên trong tâm thức của BB. Đã hai năm rồi, mẹ cài lên ngực bông hồng
màu trắng. Bà ngoại trước khi mất còn kịp may cho chắt một bộ quần yếm xanh-áo trắng rất xinh. Mẫu cắt trên giấy lịch của bà, BB còn giữ trong cuốn dạy cắt
may. Con gái cao lớn thêm, mẫu vẽ phải phóng to thêm khi đưa lên vải. Mỗi lần
cầm trên tay mẫu cắt may của bà, lòng lại rưng rưng.
Mới
ngày nào, ông đẩy cái máy may sắt nặng chịch ra giữa nhà, kê cho cháu gái cưng
cái ghế, chân cháu còn chới với chạm xuống bàn đạp. Mới ngày nào, bà dạy cháu
những đường may đầu tiên trên giấy, thắt những nút len đầu tiên bằng đôi kim đan nhỏ …
Có những điều sẽ không bao giờ mất đi, chỉ là chúng nằm yên đó không cựa mình,
để tránh làm BB buồn thêm.
* * *
Thời
gian này, không nghĩ tới tăng lương, không nghĩ tới Hà nội, không nghĩ tới các
sự kiện, không nghĩ tới bản thân. Chăm chắm nghĩ tới việc bỏ đi. Trong đầu chỉ
có hai chữ đó mà thôi. Mà đi thật xa mới là bỏ đi. Thấy cần một khoảng trống
trước mặt, cần một khoảng không đủ rộng, để thấy chới với thật sự. Cần cảm giác
phải bấu víu vào điều gì đó. Nhưng không phải là người nào đó. Người nào đó thì
mình sẽ ra sao, khi người ta không còn đó cho mình dựa dẫm nữa? Một
cô bé được chiều chuộng yêu thương hết mực trong vòng tay ông bà ngoại.
Năm 11 tuổi, ông ngoại mất. Chông chênh. Một
thiếu nữ hiền lành hay khóc khi cuộc sống thiếu vắng người cha. Chống chếnh. Một
phụ nữ thiếu vắng người đàn ông của mình bên cạnh. Trống trải.
Có
thể là gió, mưa, nắng, cầu vồng, quần áo, spa … bão tố … nhưng đừng là một ai
đó. Mà cũng chẳng nhất thiết phải là một con người. Bởi lẽ, bao lâu nay, con người
có thể làm nhiều việc lớn lao là vì có niềm tin mãnh liệt, vào bản thân, vào cuộc
sống, vào quá khứ, vào tương lai, vào thế lực siêu nhiên ... chứ mấy ai vì niềm tin vào con người.
Một niềm tin mãnh liệt ấy ....
Đã
lâu lắm rồi, không đứng trước biển. Dù biển luôn khiến BB chóng mặt, say lửng
lơ. Muốn hét lên một tiếng, về phía biển. Một tiếng hét có là gì trước biển
mênh mông? Ừ thì giống như tiếng khóc đầu tiên của trẻ thơ khi bị đưa ra khỏi
lòng mẹ ấm êm. Đau. Phản xạ là thét lên cho vơi đỡ. Một điều gì đó đã đi theo tiếng
thét đó. Và khiến lòng người trùng xuống...
Sau
đớn đau là gì? Là cảm xúc bị bào mòn, là niềm tin trống huơ trống hoác, là xáo
trộn, là mong manh, là khô cứng đến có thể giòn tan ra trước gió Thu nhè nhẹ …
Là hắt hủi bản thân, là ân hận, là oán hờn, là căm ghét.... Là nằm xuống lặng lẽ,
là chết giấc trong lòng dù nụ cười hình như còn ấm đâu đây trên khóe môi. Là lạnh
lùng, là trơ lỳ, là tráo trở lọc lừa, là trả thù...
Nỗi
buồn dễ lây lan. Như bệnh dịch. Giúp một ai đó cười thật khó. Làm một ai đó buồn
thật dễ dàng làm sao. Vô tình thôi, chỉ là vô tình, mà gieo vào nhau nỗi buồn
thật khẽ. Cố tình đó, cố tình thật, thậm chí người ta “bỏ tiền mua vui”, mà
không sao vui nổi. Sao
con người lạ lùng vậy. Đang yêu đấy. Đang trong vòng tay nhau đấy. Ngất ngây và
say đắm. Mà sao cứ nghĩ “có là mãi mãi về sau”. Như một cặp song hành, bi
quan-lạc quan, khẳng định-phản biện, đi-ở ?
Dù
có một nỗi khát khao cháy bỏng: ra đi. Nhưng con người cũng thích nghi thật diệu
kỳ với hoàn cảnh mà mình rơi vào. Giống một thứ tắc kè hoa tráo trở vậy đó. BB
thì nghĩ mình như một chú rùa chậm chạp. Chỉ có thể trông chờ vào một cú đá
xoáy, con rùa đó mới rời xa chỗ nó đang đứng, khiến nó biết cảm giác bay trong
không trung và tiếp đất bằng cái mai là như thế nào, xoay mòng mòng thích thú
ra sao. Con rùa kêu thế nào nhỉ? Nó có hét vang lên vì cú đá xoáy đó không? Suốt
cuộc đời ngắn ngủn của nó, con rùa chỉ dịch chuyển được một đoạn ngắn tí teo.
Nó thừa biết mình đi như thế nào, đi được đến đâu. Nếu chỉ đi được đến đó thôi,
cũng vui vẻ chấp nhận (chắc là nó không biết vui là thế nào đâu?!).
Không
thèm nhìn chính mình trong gương nữa. Không cả soi mình trên cửa kính của các cửa
hiệu trên phố. Không cả soi trên điện thoại kèm gương. Trông mình biết tỏng
chán đời và chán một số thứ khác. Trông mình biết tỏng không có sức khỏe và
không có một số thứ khác. Trông mình biết ngay là không yêu ai và chẳng được ai
yêu. Trông mình biết ngay là khô, cứng và giòn rụm. Mình không khẳng định là
mình không thích cảm giác này. Đứng trước biển. Dù cô độc nhưng không thấy cô
đơn. BB sẽ hét thật to về phía biển. Không thể có tiếng vọng từ biển đâu. Không có chút tiếng vọng
nào. Không có ai đối chọi với. Mình sẽ thấy yên tâm hơn....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét