Nhật ký một tuần qua ...


Vẫn theo dõi các tin tức xoay quanh vụ máy bay Malaysia mất tích. Cố hiểu cảm giác chờ đợi của những người thân. Thất vọng dần. Đến bây giờ thì mất hy vọng. Vì nếu trong điều kiện bình thường, bị bỏ đói, chắc con người chỉ chịu được 1 tháng. Giờ đây họ đang ở đâu. Thế giới bên kia có ồn ào nhớn nhác giật thót tim giống như thế giới này, khi đón nhận hơn 200 con người mới đến, cùng 1 giây cùng 1 ngày.

* * * 
Chờ đợi vụ xử án Bầu Kiên. 
Biết chuyện không đừng được thì mong nó sớm xảy ra. Để rồi qua nhanh đi. 

* * *
Khi giữ im lặng. Lúc khởi đầu là "cố" giữ im lặng. Lâu dần, trong lòng, sóng cũng lắng dịu. Chuyện đã nhìn thấy hồi kết ngay từ những dòng đầu tiên, nên thở dài đọc hết, đôi khi thấy tủi cho cuốn truyện bị bỏ ngỏ, dở dang quá. Nếm vị mặn chát đắng và cay của từng con chữ. Đã bước đi, nên phải đến. Khép lại rồi. Buông. 
Một ngày nào đó, nghe tiếng cười quen. Sẽ không còn giật mình nữa. 

* * *

Vài tuần trở lại đây, công việc tạm đủ để không quá lo lắng về điểm số. 
Đi làm mà lo điểm số, không khác gì thời đi học. 
Không khí ở cơ quan đặc quánh. Những con số càng to càng nặng càng gây áp lực. Vì lẽ đó, nên ông chủ chỉ muốn thuê culi trẻ. Họ nghĩ culi trẻ thì mới có thể "cõng" được con số thật to ấy, cũng là phải thôi. Đám nhân viên già đúng là một hình ảnh quá phản cảm. 
Một số người đang "on the way". 
Còn tôi, tôi đã biến mỗi ngày đến nơi ấy, là một ngày để thử thách chính bản thân mình. 
Tôi nhớ đến cảnh con gái lớn của chị Dậu, phải bốc cơm trên nền sân nhà phú hộ, để ăn cùng với đám chó con. Tôi nhớ đến những lằn roi phi lý rơi như mưa trên tấm lưng trần của tù khổ sai Papillon. Có những cái tát đến bao nhiêu năm sau người ta mới gượng dậy được, mới lại ngẩng mặt lên nhìn trời được. Nhưng còn kịp để làm gì nữa ?! 
Tôi coi mỗi ngày mới là một ngày để nếm trải hình phạt mà ông Trời dành cho tôi. Chắc kiếp trước, tôi là một tử tù cũng nên. Tôi coi như mình, đang bò bằng hai tay hai chân, từ đáy của địa ngục, mà lên. 
Tôi cứ lặng lẽ lết đi. Đầu không ngoái lại. Phía trước có là gì. Yên tâm, cái đích đặt ra ở phía cuối con đường ấy, là dành cho tất cả mọi người. Đôi lúc thấy ngỡ ngàng, vì chính mình. Sao có thể bình thản đến thế này. 

* * *
Lại thêm một năm, không đặt ra kế hoạch vui chơi du lịch đâu hết. Loay hoay và quanh quẩn ở đây thôi. Không thể đòi hỏi gì nhiều. Trong đầu chỉ còn một niềm ao ước duy nhất. Lúc thật buồn thì nghĩ tới, để lại có động lực tồn tại.  
Thấy mình được ngồi giữa 1 quả cầu pha lê rất trong. Ở đó im lặng lắm. Lặng phắc. Không còn ai xung quanh. Thật dễ dàng buông tay làm sao ... 





2 nhận xét: