Những
ngày mưa buồn rồi cũng phải qua. Quả đúng là “buồn như con chuồn chuồn” thật, tim gan cứ như có con gì bé nhỏ len lỏi vào, bò lê la chán ... nó cắn cho một phát, buồn buồn...
Nắng
rồi sẽ tràn ngập khắp hang cùng ngõ hẻm. Lúc đấy rồi lại bắng như con nhắng cho
mà xem. Bây giờ thì kêu “lạnh điên cuồng”, tháng nữa lại rên “nóng điên cuồng”
cho mà xem. Con
người cũng như vạn vật ấy. thay đổi và đổi thay. Biết thứ nào phải thích
nghi với thứ nào đây.
Khi
yêu, chúng ta – những người đàn bà ấy – sao cứ phải ngoái nhìn? Nhìn xung quanh để rồi
.. so sánh. Nhìn lại phía sau rồi cũng … so sánh. cộng với nơm nớp lo sợ tương lai nữa. Hết phương cứu chữa. Sến
như con hến
Trong
trái tim Thiên Bình luôn có sự cân bằng. Ừ, có chông chênh, có xao lòng. Nhưng
trở lại thế cân bằng, nhanh hơn các cung khác. Sao mà mình thích cung Thiên
Bình thế không biết (chả là mình đích thị Thiên Bình mà lị). Cán cân công lý, sự bình thản, sắc xanh đặc trưng, tính bình ổn, sự cân đối hài hòa … Là Thiên Bình.
Sáng
nay một sự tình cờ đã dẫn dắt mình vào mạng đọc cuốn truyện ngắn “Gái già xì
tin” của Nguyễn Thu Thủy. Cái hòn đá tảng mọc rêu là mình, cười nhiều quá nên đã ... "tách" ... nứt ra một kẽ, để
hạt mầm bé như hạt vừng chui tọt vào trong và nhúc nhích cựa quậy. Mình chúi
mũi vào điện thoại, lò dò bám theo từng con chữ nhỏ li ti, rúc rích cười. Chao
ôi, thiếu có mỗi … 1 cái giường rộng, 1 cái chăn lông vũ ấm áp, 1 cốc cafe nóng to tổ
chảng, 1 cửa sổ rộng nhìn ra khoảng sân có cái cây cổ thụ xòe tán xanh rì, 1
ngày nắng và … đấy thôi, chỉ thiếu mỗi thế … thì mọi thứ tạm gọi là hoàn hảo.
Trong
phút giây, mình biến thành 1 mũi tên hừng hực lao về phía trước. “Ta cứ lờ đi rồi
mọi chuyện sẽ ổn cả”. Mình đang đọc đến đoạn đấy. Dù biết đoạn sau thể nào cũng có “ta cứ lờ đi thì mọi
chuyện sẽ chẳng thể ổn hơn tí nào cả”. Nhưng thây kệ. Mình đã và đang cười. Cái
ngấn mỡ ở bụng rung rinh. Sau đó lan tỏa đến ngực trái. Chạy xuống hai bàn chân
tê cóng vì tập trung. Mình nhìn ra phố, không còn muốn gắt gỏng với mưa. Mình cũng biến thành một
gái già xì tin, ngốc xít luôn rồi (chỉ có điều không ở tuýp thèm ăn, xấu bụng và
thích trai Hàn xẻng thôi). Trong một phút đầu tiên khi hạt mầm len qua kẽ hở, nó
đã khiến hòn đá tảng mọc rêu là mình quên tất cả mọi thứ khiến mình
lúc nào cũng xây xẩm phải uống trà gừng để cân bằng. “Bất cứ ai, người cũ, người
hiện tại và cả người có khả năng sẽ va chạm trong tương lai, a lê hấp, chả thể
tác động đến Thiên Bình. Mọi thứ đang tốt đẹp và sẽ chỉ có thể tốt đẹp mà thôi.
Ai bảo thế ? Tôi bảo thế đấy ! Chả thể nào vì một kẻ hứng lên muốn biến mình
thành kẻ dở hơi mà mình bỗng nhiên đứng khựng lại, xoay tít như chong chóng, hay xám ngoét và không thể nào tệ hơn được nữa. Chẳng thể vì một lời hỏi han nhạt hoét
khi ai đó rảnh việc hay chán đời, lại khiến cho một ai đó phải đợi chờ rung
rinh … Chả lẽ nào lại thế ? Ừ, chả lẽ nào lại thế được” …
Tự
dưng thấy mình may mắn. Không, tự dưng gì, mình thật sự may mắn (dùng thêm “!”
cho hoành tráng). Mình thấy chả việc gì phải rung rinh vì bất kỳ ai, bất kỳ điều
gì … không đáng để mình rung rinh. Trái đất có ngừng quay khi mình hét váng lên
không? Mình ngã xe, có thằng cha nào liếc xéo bằng 1 nửa con mắt không (thế
cũng khiến mình đỡ tủi thân lắm rồi í chứ) ? Mình lúi húi xếp hàng, mà có thấy
ma Tây nào chịu đứng sau lưng ma Tây nào đâu, ngẫn ngơ lơ tơ mơ ? Chả có ai đột ngột dừng
lại hay quay quắt hơn hay ngồi vọng tưởng …
một phụ nữ già đẫn già đơ, đang type những dòng này trong nhật
ký. Nhưng sao mà … thích đến thế.
Cảm giác đến là bình an. “Quên đi, tất cả những thằng đàn ông trên đời này chỉ
như cái lông trên mông con lợn sề mà thôi” (thành thật mình thấy chả phải ngại ngần
gì … mà không cười. quá đã, đây là một câu được trích ra từ “Gái già Xì tin” của Nguyễn Thu Thủy).
Xì, hãy cứ coi mọi sự xung quanh không bằng “cái lông trên mông một con lợn sề”
đi. Ôi, buồn cười chết mất!
Có
tiếng trăn trở của hạt mầm bé nhỏ. Gì vậy ? Đám rêu xanh trên tảng đá mừng vì
có chỗ bám víu. Mình mà lăn tít mù thì thương đám rêu ấy quá chừng. Tảng đá có rêu
cũng mừng, vì có bầu có bạn, vì có màu sắc, vì có sự ẩm ương, vì không bóng lưỡng
lên như một cái đầu hói … đến nỗi cả 1 con ruồi cũng không muốn đậu xuống - chán chết. Đừng lăn tăn nữa, hạt mầm, đâm chồi nảy lộc đi thôi.
Mình
nhớ đến người lúc nào cũng sẵn sàng cho mình mượn đôi vai. Người ấy có vẻ ngoài bình thản, nhưng đôi mắt thường trở nên ngỡ ngàng, rồi
chuyển thành mơ hồ xa xăm, khó hiểu. Người ấy kín đáo bao nhiêu thì mình lại hớ
hênh bấy nhiêu. Bao nhiêu gan ruột bày ra bằng hết. Cuộc sống này bảo phức tạp cũng đúng, mà bảo
đơn giản cũng chẳng sai. Chẳng để ai thua thiệt mãi. Chẳng để ai trên đỉnh cao
bồng bềnh mây trắng để hưởng thụ mãi. Đừng hy vọng quá cao siêu không bám víu gì vào hiện thực, cũng đừng
quá ỷ y vào phận đế vương, thì mọi sự đều bình thường. Ở mức chấp nhận được. Là
được thôi mà. Mình không đủ khả năng, cũng không đủ dũng cảm để công phá thành
trì bí ẩn đó, nên lùi lại vị trí của mình là hơn. Ở vị trí đó, đảm bảo
không có sát thương.
Đôi
khi sự lạnh lùng của mình được mọi người hiểu rằng đó là biểu hiện của việc đã từng
bị tổn thương khá nặng nề. Nghe cũng có vẻ đúng. Nhưng sao mình phải vui vẻ khi
mình không hề vui vẻ chút nào? Sao mình phải nói với ai đó khi mình không hề có
nhu cầu giao tiếp với người ấy? Sao mình không được lạnh lùng, khi xung quanh
mình, mọi người cư xử thật lạnh lùng ? Tàn nhẫn ư ? Họ làm được thì mình làm được.
Vẫn có thể rất hòa đồng, thậm chí bắng nhắng, cười nói rôm rả, nhưng hoàn toàn
xa cách, một cách có chủ đích. Mình để cho cái vỏ bọc (đã trở nên cứng cáp hơn)
chống trọi với mọi thứ bên ngoài. Chẳng phải vỏ bọc sinh ra để bảo vệ cho thứ mềm
yếu hơn bên trong đó sao. Ở tận sâu thẳm, mình ngoảnh mặt lại với thế giới
bên ngoài. Mình bình thản, khoanh chân, nắm hờ đôi tay, nhắm hờ đôi mắt. Chỉ
còn nghe thấy tiếng thở rất nhẹ.
Hòn đá tảng là mình vốn đã rong rêu từ lâu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét