"Nhân cứ gọi là hòa
khủng khiếp" là đây !!!
Từ Sau Tết đến giờ, box f126 có nhiều tin vui, có nhiều tiếng cười. Như vầy không hơn là ủ ê, nhay nhứt, tâm sự, tâm trạng, tâm tư, ứ ự ư? Hơn chứ!
Chọc quê baodemmua chút thôi, đừng giận chị nha. Thời nay, xã hội hóa báo chí, người ta hay giật những cái tít đôi khi chẳng ăn nhập gì với nội dung bên trong là thường. Nếu là chị thì chị cũng rạo rực lắm, sau buổi đi chơi về ý. Vừa muốn mọi người biết chuyến đi vui như thế nào, thú vị ra làm sao, bạn đó-chị kia-anh nớ thế nào, công sức bỏ ra khi đứng lên tổ chức nữa chứ, ... vừa rụt rè “chả biết có nên không”
Thôi thì cứ giữ lấy niềm vui của riêng. Bởi
lẽ, niềm vui ấy có thể đã lắng đọng trong khoảnh khắc ấy,trong khung cảnh ấy, trong
không gian ấy rồi. Sau 1 giây thôi, mọi thứ đã thành kỷ niệm. Như trong nhiếp ảnh,
những bức để đời của 1 nhiếp ảnh gia thường là do họ đã chớp được khoảnh khắc
vàng (cũng có khi là do may mắn nữa), chỉ từ vị trí họ đứng mới ghi lại được,
trong khi hàng chục tay máy có thể cùng chĩa ống kính vào 1 điểm. Mọi người giá như mình cũng ở đó, trong khoảnh khắc ấy. Nhưng khoảng khắc ấy không có lần thứ 2 ...
Dù sao thì … nếu tinh thần “sống vui khỏe, lạc quan – sống hòa
đồng, nhiệt tình – sống sẻ chia, có ý nghĩa” biến thành tinh thần chủ đạo của
box đơn thân thì tốt biết mấy, nhỉ.
P/S: Hãy yêu nhau đi
khi rừng thay lá. Hãy yêu nhau cho sỏi đá có tin vui. Hãy yêu nhau đi quên ngày
u tối. Mặt đất đã cho ta những ngày vui với. Hãy yêu nhau đi bù đắp cho trăm
năm. Trái tim cho ta nơi về nương náu.
Hãy yêu nhau đi!"
- - - - - - - - - - - - -
Hôm nay nhắn tin hỏi thăm bạn, kết quả xét nghiệm tế bào "u ác tính". Có gì đó vụn vỡ trong con người tôi. Bằng tuổi. Học chung cấp III, có thể gọi là hàng xóm, tôi ở Quang Trung, bạn ở hàng Bông Nhuộm. Đứa thứ hai nhà bạn mới được gần 2 tuổi...
Tôi hay dùng cụm từ "đợi đến cuối đời" khi nói. Bây giờ, khi nói ra cụm từ này, thấy thật vô nghĩa. điểm cuối đời là ở đâu? Trong những giấc mơ yếu đuối, tôi ngồi chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi. Và tôi, cũng như bạn, có khác chi, như những con chuột thí nghiệm, chạy lòng vòng vô nghĩa trong chiếc lồng sắt. Có khác chăng, bằng mắt thường, chúng ta không nhìn thấy cái lồng khổng lồ vây bủa cả một đời mình ...
- - - - - - - - - - - - -
"Nhận thêm một thiệp cưới
Thấy mình lẻ loi thêm
Thêm một đêm trăng tròn
Lại thấy mình đang khuyết"
Cuối tuần này, Quyên cưới. Em gửi tin nhắn. Với tôi, chả ai phải rào đón màu mè làm gì. Cầm một chiếc thiệp cưới trên tay, tôi thường thấy mình thật thừa thãi, đứng trong một đám cưới, cứ mong có một tấm rèm nào đó để mà trốn sau nó. Thấy mình thật vô duyên và trỏng trơ.
Mỗi lần nhận một thiệp cưới, bài thơ "thêm một" của thầy Trần Hòa Bình lại hiện ra trong đầu tôi. Có những câu thơ ăn vào trí óc tôi ngay từ lần đọc đầu tiên.
Những câu thơ chứa đầy ám ảnh thân phận.
Tôi không ghét, nhưng cũng không hẳn là yêu hoa sữa, nhưng tôi yêu:
"bởi hết mình thơm nên xấu đến ngậm ngùi
nên hóa vàng rồi tàn đi rất vội
không yêu thương mình đấy cũng là tội lỗi
thương yêu kẻ vô tâm là quá đỗi vô tình"
- - - - - - - - - - - -
Ở đâu đó, một sự khởi đầu
Ở đâu đó, một sự kết thúc
Ở đâu đó, một người nhớ mong một người
Ở đâu đó, con người oằn mình trong nỗi thống khổ, cơm áo gạo tiền, bệnh tật, nỗi oan khiên, sự dằn vặt nội tâm, sự xa lánh ...
Ở đâu đó, đang có chiến tranh
Ở đâu đó, con người còn ganh nhau một cm đất, để làm nhà khi còn sống, và khi xây nấm mồ khi đã chết
Ở đâu đó, trong vũ trụ bao la kia, khi tôi không còn nữa, sẽ có điều kỳ diệu, nhiều điều kỳ diệu, như lúc này đây, con gái ngây thơ của tôi còn mơ mộng.
Tôi biết, sẽ có một ngày, tôi phải chỉ cho con thấy xã hội loài người, về con người, về cuộc đời mà nếu cho tôi chọn, tôi sẽ không chọn. Ở đâu đó, giá như, ở đâu đó có người đợi tôi.
Thật đáng mỉa mai,
- - - - - - - - - - - - - -
Chúc ngày vui; vui thêm nhé!
Trả lờiXóaBB cảm ơn chú Mộc!
Trả lờiXóa