Tôi là ai, là ai ... mà yêu quá đời này ...


"Yêu" là một điều nhọc nhằn thống khổ. Đã là người ắt chẳng thể nào tránh khỏi ... "được làm người" với bao nỗi gian truân. Tôi nhìn những người điên, những người khờ khạo bằng suy tư khác. Họ không khổ. Họ sung sướng. Có thân trong đời sống, phải chịu lẽ vô thường. Có Tâm trong đời sống, phải chịu lẽ vô thường. Được làm người, để mong trốn chạy khỏi lẽ vô thường. Được sao...?!

Tình yêu của tôi cũng ở trong cái lẽ vô thường như vậy đấy ... 

Có khởi sinh, có khắc khoải, có gì đó động cựa nơi trái tim cằn, rồi nằm lặng ... "Chết" là một sự khởi đầu mới. Than khóc có ích chi. Có nên chăng chỉ nghĩ về ly biệt. Khi ta sẽ gặp lại nhau ở một thế giới khác. 

Rồi một ngày nào đó, nếu còn ở cõi đời này, ta đi ngang qua nhau. Mắt không còn thấy. Tai không còn nghe. Như kẻ mù lòa. Như kẻ biếng lười lơ đãng. Những đêm trằn trọc, những lời xin lỗi, những níu kéo ... cũng nằm trong lẽ vô thường đấy thôi. 
Bây giờ anh còn nhớ, còn nhớ nhiều. Bây giờ em còn khóc, còn khóc nhiều. 
Rồi một ngày, em chết. Những sẻ chia, những yêu dấu, những nụ hôn dài, những yêu thương này, còn không được là cát bụi anh nắm trong lòng bàn tay, để mà tung vào gió. Chúng vô hình. Luôn là như thế. Luôn là thế nên có lúc anh đã chấp chới "không biết tình cảm này là yêu hay là thương". Vì lẽ ấy, hãy tin, rồi một ngày anh sẽ quên được em. Bất ngờ đến nỗi anh sẽ không thể nào hình dung nổi, có một nỗi nhớ như thế này đã từng ở trong tim anh. 

"Yêu" là một nỗi thống khổ, chỉ có con người mới được sinh ra, để gánh chịu. Lặng lẽ, vô thường, trái tim chỉ có một. Anh có dám đánh đổi sự sống, để biết yêu ?!...




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét