Xuân đang về gần lắm rồi,
con gái ơi. Con hãy cùng mẹ ra mở cửa đón mùa Xuân vào nhà nhé.
Trong đất trời có bốn
mùa: Xuân – Hạ - Thu – Đông, con ạ. Lúc này con chưa phân biệt được bốn mùa, có
nghĩa là con chưa biết sẽ yêu mùa nào nhất. Nhưng con sẽ học được điều đó vào
năm nay, khi con bước sang tuổi thứ năm. Hẳn rồi, sớm thôi. Con sẽ còn học thêm
được nhiều điều nữa, khi một năm mới gõ cửa. Trước khi đón mùa Xuân năm mới vào
nhà, mẹ con mình “gói” năm cũ cất đi nhé.
Này nhé …
Thú thật là mẹ không
thích học tẹo nào. Mẹ thật xấu hổ khi nói ra điều đó. Mẹ không thích bị gò bó,
ép buộc phải làm một điều gì đó, phải học
gì đó, phải trả bài và phải thi cử. Mẹ không thích các cuộc tranh đua (“Ai đó
muốn đua tranh ư, cứ việc giật giải, đó không phải việc của tôi”). Khi con sinh ra, ông ngoại đã không còn, nên
con khó hình dung điều mẹ sắp chia sẻ với con đây. Mẹ thừa hưởng của ông ngoại
tính cam chịu đến nhu nhược, hiền lành cục tính. Mẹ thừa hưởng của bà ngoại
tính hay hờn lẫy tiểu thư đỏng đảnh đôi lúc xa cách lạnh lùng. Một chân chất thật
thà, một phiêu lưu lãng mạn. Hai nét tính cách đối nghịch, hai nửa gần như biệt
lập, trong cùng một con người. Con biết không, chúng đánh nhau suốt. Con nên
làm quen dần với chính mình. Con thú vị với người này và có thể vô vị với người
khác. Con có thể thất vọng về bản thân khi không giàu có, nhưng con quên mất sự
ganh tị của những kẻ không thể sống đúng với những gì mình có khi con làm được
điều ấy ư…
Mẹ ghét học nên cái sự
học không yêu mẹ, hiển nhiên rồi. Kết quả thường phản ánh đúng sự nỗ lực của
mình, mẹ luôn lẹt đẹt xếp hàng sau các bạn. vì thế mà …
Mẹ thực sự muốn con được
đặt chân tới những đất nước xa xôi. Muốn con biết và học giỏi 3 thứ tiếng: Anh,
Pháp và Tiếng Việt. Trong đó tiếng Việt là quan trọng nhất. Bởi lẽ, đó là thứ
tiếng thuộc về con, dành cho con, không thể vứt bỏ, không thể lãng quên. Như
anh chàng Tarzan ấy, con biết mẹ vượn đã nhặt được cậu ấy khi cậu còn bé xíu,
còn đóng bỉm, con nhớ không, và chưa biết nói. Lớn lên, Tarzan nói với mẹ khỉ hầu
như bằng ánh mắt và những biểu hiện đơn sơ của ngôn ngữ cơ thể. Nhưng rồi khi gặp
lại con người cùng dân tộc, cậu ấy vẫn cất lên tiếng nói và hiểu được tiếng nói
của họ. Tiếng Việt cũng vậy, đã nằm trong máu của con rồi đó. Chớ quên. Dù có
nói thứ tiếng khác “hay” như thế nào, con vẫn sẽ bị cười nhạo bởi những người
Việt Nam khi dùng tiếng mẹ đẻ như tiếng nước ngoài vậy.
Cho đến giờ mẹ vẫn
không thích học. đặc biệt những thứ quá giáo điều, khô khan và không biết ứng dụng
vào chỗ nào, lúc nào. Khác với dì, đổ tiền cho Coin đi học ngoại ngữ, mẹ sẽ
dành tiền cho con học kỹ năng sống. Theo cách của mẹ, chứ không phải là chạy
theo mode bây giờ. Con cần phải tới các trại trẻ, cùng xếp hàng vào nhà ăn, ăn
xong cùng nhau dọn dẹp. Con cần phải biết so sánh bữa cơm mẹ nấu ngon hơn bữa
cơm của các bạn ở trại ra sao, chứ không phải để mọi người phải thuyết phục mỏi
miệng “ăn đi, ngon lắm đó con” mà không ăn thua. Con phải biết một chuyến du lịch
dù ngắn ngủi của mẹ con mình, sẽ buồn cười lắm nếu so sánh với ước mơ bước chân
qua bức tường vây quanh trại trẻ. Một cái nắm tay thật chặt, một cái ôm, một bờ
vai đưa ra cho ai đó dựa vào và cùng cất cao tiếng hát … tại sao lại giá trị.
Con cần phải đi thật nhiều, để thực sự hiểu.
Con cần phải đi nhiều
hơn mẹ, để cảm nhận sự khác biệt, sự đặc biệt của con và sự đặc biệt của những
người khác. Con không là duy nhất. Chính xác, con chỉ là duy nhất với riêng mẹ
mà thôi. Mẹ cũng chỉ là một người phụ nữ rất rất bình thường, thậm chí kém cỏi,
hơn nhiều MẸ mà con sẽ gặp. Mẹ rất mong
con sớm gặp được họ.
Năm qua, con biết tới
Luala Concert rồi nhỉ. Mùa Thu năm nay, mẹ con ta sẽ tiếp tục tham gia chứ?
Mẹ đã cho con thử đến gần
với nhạc thính phòng, với những cây đàn vĩ cầm, piano, dàn kèn đồng và trống
phách … mẹ chưa lý giải được vì sao con thích kèn. Bởi vì chúng to khỏe ư? Bởi
vì tiếng của chúng rất to phải không? Này, cô bé, những thứ bóng bẩy thường làm
ta lóa mắt. Những thứ trông to xác cũng có thể rỗng tuếch rỗng toác, không chừng.
Con có nhìn bức ảnh mẹ chụp lại những vết xước trên cây đàn cello không. Còn một
đoạn băng dính to đùng ở hộp đàn nữa cơ. Cây vĩ thì xơ tướp ra. Nhìn trên tivi,
quả khó mà thấy những điều đó.
Mẹ muốn con cố gắng tới
thật gần sự thật, gần nhất có thể, nếu con muốn tìm ra câu trả lời cho câu hỏi
bất kỳ. Trong một buổi chiếu phóng sự chiến trường, người phóng viên mà mẹ tiếp
xúc hôm đó đã khiến mẹ tức tưởi và cáu giận “sao lại có một vẻ bàng quan vô cảm
thế kia được chứ, khi ông ta đã chứng kiến người ta giết hại nhau. Tại sao
không phải là tìm cách cứu sống mà lại là đứng đó chứng kiến và ghi hình?”. Chạm
vào nỗi đau gần đến thế, nếu không phải họ cứ khăng khăng giữ sứ mệnh vạch trần
sự đen tối nhơ nhớp tồi tệ kia, thì chắc họ đã quỳ mọp xuống và khóc rống lên,
và rồi cũng sẽ bị những kẻ điên rồ kia bắn chết. Mẹ chắc là con và thế hệ các
con sẽ có dịp được xem “Việt Nam thiên sử truyền hình” của một nhà báo Mỹ. Mẹ
hy vọng là khi ấy mẹ vẫn còn đủ sức khỏe để ngồi bên con, giải thích những điều
con bỡ ngỡ.
Điều mẹ muốn nói với
con không phải là xúi “con hãy liều lĩnh”. Đôi khi để đến gần với sự thật, con
người phải đánh đổi nhiều thứ (đắt giá nhất là niềm tin) ... Dù sao con hãy cứ
bước đi, mẹ luôn ủng hộ con. Với sự thấp thỏm, đương nhiên rồi, con yêu.
Con thấy không, mẹ cũng
chẳng mạnh mẽ lắm đâu, rất hay khóc, khiến con lo lắng. Mẹ đã từng là một đứa
trẻ như con trước khi là một người lớn mà. Trong mỗi người lớn đều có “một đứa
trẻ chưa kịp lớn”. Mẹ nghĩ thế. Mẹ luôn cố gắng không nói dối. Như thế là mẹ nhận
lỗi rồi nhé: mẹ có nói dối. Mẹ vẫn sẽ tiếp tục nói dối, nếu mẹ cho rằng điều đó
là tốt cho con gái của mẹ. Mẹ sai ư, chắc khó thuyết phục mẹ lắm, vì mẹ cứ tin
là mẹ đúng cơ. Con còn quá nhỏ để hiểu được một câu nói thật quá thô thiển và khó
hiểu, ví dụ như “bố và mẹ đã chia tay”. Với một đứa trẻ 4 tuổi hơi nhạy cảm, có
lẽ nên tìm một câu nói thật nào đỡ trừu tượng hơn thế chăng, lấy ví dụ về con
chó và con mèo chẳng hạn, cứ hay cắn nhau, chẳng có vẻ thân thiết gì cả và
không thể sống cùng nhà. Thế là, mẹ bật đèn xanh cho cô bé của mẹ nói dối mất rồi.
Bố con sẽ không đồng ý với mẹ, mẹ biết chắc thế. Nhưng … tại sao lại không được
nói dối chứ. Ừ, nếu con hỏi mẹ như thế, mẹ cũng chưa biết trả lời ra sao. Cho mẹ
khất nhé. Nếu biết nói thật khiến cho người khác đau lòng, thì phản ứng tự
nhiên của con người là … nói dối.
Hành trang năm cũ cũng
đã hòm hòm rồi đấy, con đếm cho mẹ xem được bao nhiêu kỷ niệm rồi nhé. Năm cũ mẹ
con mình ít đi chơi nhỉ, cũng vì thiếu bố đấy. Mẹ nhìn thấy câu hỏi bé xíu
trong mắt con rồi. Nó sẽ ngày một lớn hơn. Vì thế, một năm nào đó cũng thời khắc
này, mẹ sẽ ngồi kể con nghe về tình yêu của cha và mẹ. Con hãy tin, con được
sinh ra từ tình yêu của cha và mẹ. Bất kỳ em bé nào trên thế giới này, đều được
tạo ra trong 1 khoảnh khắc kỳ diệu của tình yêu con ạ. Mẹ không nhận con từ một
chú cò trắng như người ta vẫn nói đâu. Từ từ rồi mẹ sẽ kể cho con nghe. Đó là một
câu chuyện rất thú vị, mẹ hứa đấy.
Nhắc tới những câu chuyện ...
Mẹ thấy vui mỗi khi thấy
con chăm chú lắng nghe mẹ kể chuyện. Nể sợ nữa nhé, khi con cầm trên tay một cuốn
truyện và say sưa … đọc. thực ra, câu chuyện con kể khi ấy sẽ là 1 câu chuyện
sáng tác nóng hôi hổi và biến hóa nhanh như chảo chớp.
Mẹ thấy mẹ ở trong con. Mẹ lớn lên với những
câu ru à ơi Bắc bộ và những câu chuyện cổ nhân nghĩa trên đời do cụ ngoại (của
con) kể hàng đêm. Hãy luôn giữ tình yêu với việc đọc sách con nhé. Sách chính
là cuộc sống. Truyện có tính hư cấu coi như cuộc sống được tô vẽ chút ít màu sắc,
nhưng bản chất vẫn là những vấn đề của con người trên thế gian này mà thôi. Mẹ
dành hơi ít thời gian để đọc sách cho con nghe, vì mẹ con mình chỉ có vài tiếng
ít ỏi mỗi tối. Sau này vào lớp một rồi học lên nữa, con sẽ còn thấy ít thời
gian cho sách truyện hơn nữa. Mẹ sẽ dành cho con một góc (góc phòng), để con
chìm đắm vào một thế giới nào đó khác, rời bỏ thế giới hiện tại trong chốc lát.
Để rồi trở về (landed) đầy nội lực và sự sáng tạo.
Có tiếng gõ cửa mạnh
hơn rồi kìa, Xuân đã tới, để gửi lời chúc hay ăn chóng lớn ngoan ngoãn học giỏi
tới con, rồi mùa Xuân đến với những bạn nhỏ khác nữa. Hãy ra mở cửa cho mùa
Xuân đi con.