sáng tác (5)

BẬT

Vũ giận. Bởi quá tam ba bận, cô gái đã đến trước, chiếm giữ chiếc bàn số 6. Đó là vị trí đẹp nhất trong quán này. Vũ đến sau. Ngồi bàn số 7. Vũ chỉ thấy mái tóc dài ngang lưng mềm mượt, đen óng ả. Một bên vai nhỏ. Trên tay là cuốn sách hay truyện gì đó. Trên mặt bàn là cặp kính cận không gọng và tách trà hoa cúc cỡ đại đang tỏa khói. Đoán chừng cô gái là khách quen. Ban đầu, Vũ "e hèm", ho khan và phả khói thuốc sang bàn ấy, khiến cô gái hắt xì hơi mới thôi. 

Vài ba bận như vậy nữa, Vũ hài lòng với việc ngồi ở bàn số 7, không làm phiền cô gái nữa. Những hôm trời làm mưa ẩm, ghé quán không thấy cô gái bàn số 6, Vũ còn thấy lòng hơi hụt hẫng, chờ mong.

Đến kỳ làm bài luận tốt nghiệp, Vũ nghĩ "chọn cô gái kia làm mẫu cho bài ký họa. Đỡ tốn tiền thuê mẫu". Chưa bao giờ Vũ thấy cô gái đi cùng ai tới quán. Cũng chưa thấy cô hàn huyên tán dóc với chủ quán bao giờ, mặc dù chủ quán vốn là một người mê sách. Vũ cũng lừng khừng chưa tới làm quen. Vũ đoán "chắc là kiêu lắm đây"

Chiều hôm nay, Vũ tới sớm hơn dễ đến gần tiếng. Vũ chọn bàn chếch bên tay trái, nhìn vào bàn số 6, nơi cô gái hay ngồi. Chuẩn bị bút mực giấy xong thì cũng là lúc cô bước vào với ánh nhìn hơi bối rối, nhưng trái với vẻ bối rối ấy, cô nhanh nhẹn sải những bước dài tới chỗ ngồi thân quen. Đôi bàn tay nhỏ và xương lần lượt lôi từ trong túi ra 1 cuốn truyện bìa cứng, cuốn sổ khá dày, chiếc bút bi xanh. Vũ ngạc nhiên vì vẻ mong manh của cô gái. Còn mong manh hơn cả khi Vũ nhìn cô từ phía sau. "Bắt tay vào việc thôi" - Vũ nghĩ và chăm chú chọn góc độ, ánh sáng một lần nữa trước khi đặt nét bút đầu tiên. 

Cô gái có bạn sau đó vài phút. Đó là 1 chàng thanh niên cao to trầm tĩnh. Anh ta cũng mang trên tay 1 cuốn sổ tay nhỏ xíu có gài bút ở gáy. Chàng thanh niên ấy ngồi ngay lưng về phía Vũ nên không thấy mặt. Suốt nửa giờ sau đó, không rõ chàng thanh niên nói gì, Vũ chỉ thấy những sắc thái tuyệt vời chuyển động trên gương mặt người con gái. Cô cười, nghiêng đầu, cánh mũi phập phồng. Cô giơ tay lên gại gại mũi, chun lại như đang giận dỗi. Cô xoay lọn tóc trên ngón tay trỏ như đang suy nghĩ ... Vũ dâng lên một chút ghen tị và bồn chồn.

Nhưng Vũ muốn tận dụng nốt ánh sáng tự nhiên còn đang ưu ái soi rọi từ ô cửa sổ mở rộng vào đúng chỗ cô gái ngồi. Nơi cô ấy ngồi tỏa sáng. Nụ cười của cô ấy có điều gì đó rất thú vị, gợi sự tò mò.  Vũ cắm cúi làm nốt công việc dở dang, không để ý là người thanh niên đã rời đi tự bao giờ.

Chiều chấp chới ngoài cửa. Quán đông dần. Vũ thu dọn đồ nghề, tiến tới đứng trước mặt cô gái. Hình như Vũ khiến cô ấy giật mình.
"Chào em. Anh tên Vũ"

Cô gái ngẩng đầu lên nhìn anh lạ lẫm

"có lẽ hơi đường đột, nhưng ... anh ngồi bàn bên kia từ đầu giờ chiều tới giờ và ..."

Cô gái khẽ nhíu mày

"Anh xin lỗi vì đã chọn vẽ em mà không xin phép trước. Anh sẽ đưa em xem tất cả các bức tranh đó bây giờ. Mong em thông cảm nhé"

Cô gái chăm chú nhìn Vũ, rất chăm chú, đặc biệt chăm chú 

"Anh có món quà tặng em. Cảm ơn em rất nhiều đấy". Vũ chìa hộp quà với đoạn dây ru băng to bản thắt nơ cầu kỳ về phía cô gái. 

Cô gái lắc đầu nhè nhẹ

"Cô ấy ngại hay kiêu kỳ nhỉ. Không thèm nói một lời nào" - Vũ thầm nghĩ. Rồi Vũ dở hết tập ký họa bày ra bàn và một lần nữa chìa hộp quà về phía cô. 

Lúc này, cô gái xé một tờ giấy trong cuốn sổ tay, viết và chìa nó về phía Vũ: 
"Em không nghe được. Anh vẽ rất đẹp. Rất vui được giúp anh. Cảm ơn vì món quà. Anh không phải cầu kỳ như vậy đâu"

TẮT





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét