tôi muốn trò chuyện với Nguyễn Quang Lập

bởi lẽ tôi chưa biết gì về người đàn ông này
bởi lẽ tôi mới đọc được nửa cuốn truyện ngắn (có lẽ là mới nhất) của ông Lập
lần đầu tiên đọc văn của ông Lập, thấy hơi mệt
mệt vì phải luận cách nói của "quê Choa". Ông Lập cũng là 1 blogger có tiếng, hình như blog Quê Choa. Nghe kháo nhau vậy, chứ tôi chưa tìm đọc. Cũng không tìm đọc. 
Như mọi người bình phẩm thì ông Lập viết rất chi là duyên, rất chi là hóm hỉnh, hài hước và cũng vô cùng sắc sảo. 
Cuốn truyện ngắn tôi đang đọc, hầu hết có đoạn tả hay nhắc tới chuyện xxx. Mọi người chấp nhận điều ấy trong văn của ông Lập là bình thường. Không có gì, mới là bất bình thường. 
Đúng là "khẩu văn". Ông ấy đưa những "hè", "u choa", "chầu chầu", "đới", thậm chí những từ rất bậy (không tiện nhắc tới ở đây) ... vào câu văn, khiến câu văn lạ vì cứ trúc trắc trục trặc. Tôi thấy văn ông Lập khá bậy (không biết khẩu ngữ có bậy không). Tôi hình dung ra một ông to béo đậm đà, nói giọng Nghệ đặc sệt và sin sít, nói tằng tằng không cần lấy hơi và không cho mọi người có một giây tỉnh táo để chất vấn. Kiểu ông Việt giám đốc Trung tâm Tâm Việt. 

Tôi khó có câu hỏi nào dành cho Nguyễn Quang Lập. Đọc văn rồi tò mò về người viết văn ấy là lẽ đương nhiên. Câu chữ của ông Lập không sắc sảo như tôi hình dung. Nội dung câu chuyện cũng không mới. Với thế hệ sinh sau chiến tranh như chúng tôi, những gì được mang về từ CHIẾN TRƯỜNG, sống dậy từ CHIẾN TRƯỜNG là điều đặc biệt lắm rồi. Không biết khi là 1 người lính, ông Lập là một người lính thế nào?. 

Đọc cuốn truyện này của ông Lập, dù biết là hư cấu, không phải chuyện của mình ổng. Nhưng hình như họ -  những người lính viết văn hay người viết văn đi lính ấy - đã đi qua (và sống sót) sau cuộc chiến ấy bằng cách uống thần dược. mà thần dược ấy không gì khác chính là yêu và không ngừng yêu. 

Cuộc chiến khốc liệt. Cuộc sống thời chiến khắc nghiệt. Không ai nghĩ quá xa. Biết đâu ngày mai mình không còn được sống nữa. Vì thế mà họ yêu. Giữa mịt mùng khói lửa, cái chết hối thúc sau lưng, trước mặt. Tôi xúc động khi đọc những dòng ngắn ngủi tả về chuyến vượt rừng mười mấy cây số của người con trai đến gặp người con gái. Vụng về, vội vã, vun vén. Họ tan vào nhau, tan  giữa đất trời cây cỏ. Tan hết lo sợ hãi hùng. Bởi, ngày mai vẫn là chiến tranh. Là tên bay đạn lạc. Mỗi lần im tiếng súng, thấy còn tồn tại là lại tìm đến nhau. Cho đến khi ... 

... Mà thôi, mỗi câu truyện dù ngắn hay dài đều muốn gửi gắm một điều gì đó. Đôi khi chỉ là san sẻ bớt gánh nặng trong lòng người viết sang cho độc giả. Để sau cùng là thanh thản về trời. Nhiều điều người ta ai cũng thấy, nhưng không nghĩ là sẽ giữ lại. Nhiều điều người ta cũng nghĩ, nhưng không nghĩ là sẽ viết ra. Mỗi một câu văn hay đoạn văn xoáy sâu vào tâm tư con người là mỗi một lần tạo động lực cho người đọc. Động lực sống. Mà cũng có thể ngược lại, động lực để buông bỏ. 

Không tìm đâu ra một cuốn truyện đáng để đọc thời gian này. Làm sao phải ngắn gọn để trám vào khoảng thời gian nghỉ trưa ở công sở. không quá buồn, kẻo lại kéo tâm trạng tuột dốc không phanh. Có nhiều chi tiết để chiêm nghiệm hoặc nhiều kỹ năng viết để học hỏi. Đòi hỏi nhiều quá, biết là thế. Nhưng thà không có gì để đọc còn hơn đọc những cuốn hời hợt và nhạt nhẽo. Giống như kết bạn ấy, thà không có ai bên cạnh còn hơn là phải chịu đựng một kẻ hời hợt và nhạt nhẽo. 
Vì thế tự dưng tôi muốn trò chuyện với Nguyễn Quang Lập. 
Mà muốn là muốn vậy, có khi chỉ nhìn thấy ông ấy như thế như thế, nghe ổng nói vài câu, rồi nhận ra như thế như thế là như thế. Tự hiểu. Rồi đường ai nấy đi. Đôi lúc sự tò mò hối thúc muốn biết ai đã tạo ra những câu văn này, những điều khiến mình day dứt này. thế rồi thôi. thế mà thôi. 


10 nhận xét:

  1. Đọc rất nhiều bài của BB nhưng từ khi cảm thấy hình như mình.. "làm mất yên tĩnh của bạn", đã k nói lời nào nữa..(k biết mình có nhạy cảm quá k)
    "Giống như kết bạn ấy, thà không có ai bên cạnh còn hơn là phải chịu đựng một kẻ hời hợt và nhạt nhẽo. " _bài có nhiều câu hay,nhưng mình thấy..thích !
    XL! MÌNH NÓI HƠI NHIỀU RỒI! VỐN CHỈ ĐỊNH NÓI "BB VIẾT RẤT HAY"

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. NH làm mất sự yên tĩnh của BB hồi nào đâu ?!
      Không biết,phản hồi ở đây thì NH có nhận được không nữa.Hay là NH phải lộn lại blog của BB để đọc reply của BB thì ngại quá,cứ như là "câu view" ấy.Bây giờ tụi trẻ có thuật ngữ "câu like",NH biết không?!
      mà NH đúng là nhạy cảm đấy,nhạy cảm hơn BB!nhưng nhạy cảm có sao đâu,có gì sai nào.cứ nhạy cảm đi.

      Xóa
  2. Người nào chỉ có 1% thú vị, 99% nhạt nhẽo đọc xong bài này chắc chạy mất dép. BB có ái ngại không?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. "Sao lại chạy nhỉ?Cháu nghi ngờ về 1% thú vị ở họ đấy :-) Ái ngại thật chú ạ!"
      * * *
      Cháu đùa vậy thôi.Điều khiến cháu ái ngại nhất,chính là câu hỏi "BB có ái ngại không?" của chú.
      * * *
      Cháu nhận được reply này từ chiều,nhưng không reply được ở cơ quan.từ đó tới giờ cháu suy nghĩ mãi.
      Nếu chú biết người đó,thì cho cháu biết với nhé.Cháu chạy theo trả dép cho người ta
      :-P và...cháu muốn tìm hiểu về người ấy,người chỉ có 1% điều thú vị ấy ạ >:D<

      Xóa
    2. Anh NHÂN và BB ơi! NH nói thật nhé! đọc xong NH chợt giật mình : "mình có phần trăm nào thú vị k nhỉ?".... :d

      Xóa
  3. "Giống như kết bạn ấy, thà không có ai bên cạnh còn hơn là phải chịu đựng một kẻ hời hợt và nhạt nhẽo."
    Suy nghĩ của BB giống của Mưa lắm. Hôm qua sau khi lập blog xong, có nói với một người bạn rất thân, sau rồi người ấy hỏi: "Nếu em cứ viết mà không có ai đọc, không ai chia sẻ có thấy lạc lõng, thất vọng không?", vì Mưa mới lập blog này mà lại không quen ai hết mà. Nhưng thực ra thì Mưa đến với blog vì cần một nơi để trải lòng và chia sẻ thôi, hơn nữa, Mưa cũng cần số ít hiểu và đồng cảm, chứ không cần số nhiều vào like bài viết khi chưa đọc được hết 3 câu, như thế hời hợt và nhạt nhẽo lắm (like như trên facebook ấy, ko biết BB có dùng fb ko?) ^^ hì

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. BB viết thô quá phải không MP? "thà không có ai bên cạnh còn hơn là phải chịu đựng một kẻ hời hợt và nhạt nhẽo".thô nhỉ :-O
      MP đã viết thay cho cả suy nghĩ của BB rồi đấy.BB nghe tụi nhỏ ở nhà tả là trên facebook chỉ có nút like chứ không có nút dislike ;-)) BB không sử dụng facebook,MP ạ.BB có gì đâu mà khoe,lại thêm cái tính nhát nữa,đứng phát biểu trước đông người vẫn run như cầu sấy đấy

      Xóa
    2. Hi. Mưa thấy đó là những lời văn chân thực đấy chứ. Đó cũng là suy nghĩ của Mưa mà. Ở trên mạng cũng như ngoài đời, Mưa cũng không nhiều bạn lắm đâu. Vì mình cũng không muốn phải chịu đựng những kẻ hời hợt và nhạt nhẽo. Giống như bạn của Mưa hay nói vậy, sao có lúc thấy những người đó nhàm và nhạt thế, mình bỏ công sức ra viết blog hay note không phải để người khác khen hay, chỉ muốn được dãi bày, thế thôi, vậy mà có những người vào comment thế này: "Đọc chả hiểu gì", "Đây mà là cậu viết á?"vv... làm Mưa thấy rất buồn..

      Xóa
    3. BB không ngại những comment ấy đâu,ý là không tự ái.Vì họ chưa hiểu mình nên mới vậy thôi.chỉ khi nào người ta đã bỏ thời gian ra-vô đọc blog mình rồi,mà vẫn hiểu sai về mình,thì buồn.Khi ấy ắt buồn.Buồn là phải thôi.
      BB xin giới thiệu cho Mưa Phố một vài blogger nhé.BB để trên thanh giới thiệu đấy

      Xóa
    4. Yên tâm, Mưa cũng không ngại phê và tự phê đâu, ý là Mưa cảm thấy thế nào thì nói như vậy thôi mà.
      Cảm ơn BB vì đã giới thiệu các blogger cho Mưa nhé.

      Xóa