bản gốc (trước khi sửa)
BậtNgày thứ nhất
"em nhớ anh"
Ngày thứ hai
tin đã gửi "em nhớ anh"
Ngày thứ ba
hộp thư đi "em rất nhớ anh"
Ngày thứ tư
"em nhớ anh.không cần anh nghĩ gì và không cần nhắn lại đâu.em chỉ cần nói ra cho nhẹ lòng thôi.chắc anh đã quên hai mẹ con em rồi"
Ngày thứ năm
...
Ngày thứ sáu
...
Gã tần ngần đọc đi đọc lại những mẩu tin. Rồi gã tỉ mỉ bấm ... bíp bíp bíp
Ngày thứ bảy - lúc 10 giờ 30 phút sáng
tin nhắn đến "Anh muốn gặp em. Cà phê Góc phố,số ... phố ...,đúng 12h"
Tim nàng đập loạn. Một văn bản ngắn hôm nay gõ rồi xóa gõ rồi xóa. Nàng sắp xếp lộn xộn slide vì bụng nàng cứ sôi réo suốt.
Đúng 12 giờ, nàng bước vào cà phê Góc Phố. Nàng và anh chưa bao giờ tới đây. Cái quán này cũng chưa từng là gu của anh. Một quán cà phê không có gì đặc biệt, không nhạc nhẽo, từng đám muỗi mắt bay lòng vòng xung quanh cái đèn xanh lam và tím uốn éo cái tên quán trên một cái mẹt tre rất to.
Con bé phục vụ chạy ào ra khi thấy nàng. Mắt nó chớp lia lịa trong khi hai tay lau chùi vội vã chiếc ghế tươm tất nhất mời nàng ngồi. Nàng bảo "cô đợi bạn, gọi đồ uống sau". Chưa dứt lời, điện thoại đổ hồi chuông đầu tiên. Nàng không cần chờ đến hồi thứ hai vội cầm máy "a lô, em nghe". Tút ... tút... tút
Thoảng trong gió mùi cá tanh lợm xộc lên mũi. Một người đàn ông khắc khổ lom khom đến ngồi vào chiếc ghế đối diện nàng.
Nàng nhìn chăm chú vào thứ mà người đàn ông đó đặt lên bàn, một chiếc điện thoại samsung gập màu đỏ đã khá cũ. Giọng nàng run run "ông đã làm gì anh ấy. Anh ấy đâu. Ông cần gì ở tôi".
"đừng nhắn tin cho ... cái máy này nữa"
"?..."
"cách đây khoảng 1 tháng, cũng ở quán này, một người đàn ông ngồi uống bia ở quầy bar kia kìa đã vứt cho tôi chiếc điện thoại này"
"anh ấy ... anh ấy có khỏe không?" - giọng nàng đã bớt run nhưng nhỏ hẳn lại
"anh ta vứt chiếc điện thoại cho tôi bảo "cho chú cái alô để tiện chạy việc", rồi đi luôn, có chút bia nên tôi thấy anh ta hồng hào nhẹ nhõm vui vẻ ..."
"vậy sao ... "
"tôi không rảnh đọc tin nhắn. nếu cô muốn có thể lấy cái điện thoại, cho xin 300 nghìn đi mua chiếc khác dùng"
nàng im lặng với tay chạm vào chiếc điện thoại, úp bàn tay lên đó, nhắm mắt lại trong giây lát. Rồi nàng chợt bừng tỉnh vì nhớ ra người ngồi trước mặt là một người lạ ...
giọng nàng lại vững và ổn định như mọi khi - "ông cứ giữ mà dùng. thế nhé. tôi sẽ không nhắn nữa đâu"
Người đàn ông đi đã lâu mà mùi cá vẫn còn. Con bé phục vụ mở tất cả quạt trong quán để xộc ra cửa. Nó đổ cả Vim ra cọ sàn. Nàng là vị khách duy nhất trong giờ trưa ngái ngủ này. Nàng uống cà phê đen nóng, thứ nước uống vừa đắng vừa chua vừa khét, mà nàng chưa bao giờ gọi. Ánh mắt xa xăm, nàng nhìn mãi vào nơi người đàn ông đã đặt chiếc điện thoại màu đỏ cũ kỹ.
Một tiếng sau nàng đứng dậy lấy xe chạy về hướng trung tâm thành phố. Mùi cá đã ở phía sau. Cà phê Góc phố đã lẫn vào góc phố.
Tắt
bản đã sửa chữa
BẬT
Ngày thứ nhất
"em nhớ anh"
Ngày thứ hai
tin đã gửi "em nhớ anh"
Ngày thứ ba
hộp thư đi "em rất nhớ anh"
Ngày thứ tư
"em nhớ anh.không cần anh nghĩ gì và không cần nhắn lại đâu.em chỉ cần nói ra cho nhẹ lòng thôi.chắc anh đã quên hai mẹ con em rồi"
Ngày thứ năm
...
Ngày thứ sáu
...
Ngày thứ bảy - lúc 10 giờ 30 phút sáng
tin nhắn đến "Anh muốn gặp em. Cà phê Góc phố,số ... phố ...,đúng 12h"
Tim nàng đập loạn. Một văn bản ngắn hôm nay gõ rồi xóa gõ rồi xóa. Nàng sắp xếp lộn xộn slide vì bụng nàng cứ sôi réo suốt.
Đúng 12 giờ, nàng bước vào cà phê Góc Phố. Nàng và anh chưa bao giờ tới đây. Cái quán này cũng chưa từng là gu của anh. Một quán cà phê không có gì đặc biệt, không nhạc nhẽo, từng đám muỗi mắt bay lòng vòng xung quanh cái đèn xanh lam và tím uốn éo cái tên quán trên một cái mẹt tre rất to.
Con bé phục vụ chạy ào ra khi thấy nàng. Mắt nó chớp lia lịa trong khi hai tay lau chùi vội vã chiếc ghế tươm tất nhất mời nàng ngồi. Nàng bảo "cô đợi bạn, gọi đồ uống sau". Chưa dứt lời, điện thoại đổ hồi chuông đầu tiên. Nàng không cần chờ đến hồi thứ hai vội cầm máy "a lô, em nghe". Tút ... tút... tút
Thoảng trong gió mùi cá tanh lợm xộc lên mũi. Một người đàn ông khắc khổ lom khom đến ngồi vào chiếc ghế đối diện nàng.
Nàng nhìn chăm chú vào thứ mà người đàn ông đó đặt lên bàn, một chiếc điện thoại samsung gập màu đỏ đã khá cũ. Giọng nàng run run "ông đã làm gì anh ấy. Anh ấy đâu. Ông cần gì ở tôi".
"đừng nhắn tin cho ... cái máy này nữa"
"?..."
"cách đây khoảng 1 tháng, cũng ở quán này, một người đàn ông ngồi uống bia ở quầy bar kia kìa đã vứt cho tôi chiếc điện thoại này"
"anh ấy ... anh ấy có khỏe không?" - giọng nàng đã bớt run nhưng nhỏ hẳn lại
"anh ta vứt chiếc điện thoại cho tôi bảo "cho chú cái alô để tiện chạy việc", rồi đi luôn, có chút bia nên tôi thấy anh ta hồng hào nhẹ nhõm vui vẻ ..."
"vậy sao ... "
"tôi không rảnh đọc tin nhắn. nếu cô muốn có thể lấy cái điện thoại, cho xin 300 nghìn đi mua chiếc khác dùng"
nàng im lặng với tay chạm vào chiếc điện thoại, úp bàn tay lên đó, nhắm mắt lại trong giây lát. Rồi nàng chợt bừng tỉnh vì nhớ ra người ngồi trước mặt là một người lạ ...
giọng nàng lại vững và ổn định như mọi khi - "ông cứ giữ mà dùng. thế nhé. tôi sẽ không nhắn nữa đâu"
Người đàn ông đi đã lâu mà mùi cá vẫn còn. Con bé phục vụ mở tất cả quạt trong quán để xộc ra cửa. Nó đổ cả Vim ra cọ sàn. Nàng là vị khách duy nhất trong giờ trưa ngái ngủ này. Nàng uống cà phê đen nóng, thứ nước uống vừa đắng vừa chua vừa khét, mà nàng chưa bao giờ gọi. Ánh mắt xa xăm, nàng nhìn mãi vào nơi người đàn ông đã đặt chiếc điện thoại màu đỏ cũ kỹ.
Một tiếng sau nàng đứng dậy lấy xe chạy về hướng trung tâm thành phố. Mùi cá đã ở phía sau. Cà phê Góc phố đã lẫn vào góc phố.
TẮT
Gã tần ngần đọc đi đọc lại những mẩu tin. Rồi gã tỉ mỉ bấm ... bíp bíp bíp Câu này bỏ đi có được không BB?
Trả lờiXóaDạ,được ạ
Xóa