Không biết vì sao lại có thể ghét Tết đến thế
Phòng tắm ngày nào cũng cọ sạch sẽ sau khi tắm, nhưng ngày cuối năm phải sạch và sạch hơn nữa. sao thế nhỉ, còn có vuông gạch nào mình quên chưa cọ chăng?
Căn bếp bé xíu thì không còn 1cm2 nào trống, bởi chồng bát chồng đĩa chồng nồi niêu xoong chảo, rồi túi to làn nhỏ rau thịt dưa hành ... Một "chợ quê" thu nhỏ được chưng giữa nhà và mở bán suốt 5 ngày Tết không lo đói
Phòng ngủ được thoải mái bài trí theo ý thích, nên ... tránh được 10m2 không phải "sạch và sạch hơn nữa"...
Sáng 30 đi trong lây phây mưa của ngày Hà nội quay ra trở mặt ... lạnh. Hai mẹ con đi giữa phố phường vắng, lòng cũng vắng. Bếp nhà ngoại vẫn thế mà năm nay đã là năm thứ hai vắng ngoại. Nếu còn ngồi làm "tổng đạo diễn" mâm cơm tất niên năm nay, ngoại sẽ chịu trách nhiệm món gì đây? Mình vote 10 sao cho món xu hào xào mực khô thái chỉ. Cái tên đó đã bao hàm hết tất cả vị của món ăn này rồi. Chỉ có ngoại mới tỷ mỉ ngồi lạng mỏng con mực khô, rồi lại tỷ mỉ thái chỉ (thái chỉ là thái nguyên liệu nấu nướng đó thành sợi nhỏ như sợi chỉ là đạt chuẩn). Mẹ nhận 2 món miến và nộm. Dì ba nhận nồi măng chân giò. Dì tư nhận các món khô. Cậu lo gà qué. Không biết Tết năm nao, các ông các bà chỉ có thể ngồi thở cũng đã mệt và giao lại cho mình chức "tổng đạo diễn"? Nghĩ thôi cũng đủ mệt rồi. Mình thì làm được gì, khi món mình làm khá nhất chỉ là salad trộn ?!
Hôm trước ra chợ cùng mẹ, nước mắt chực trào ra khi thấy 1 bà cụ giống ngoại lắm. Có những điều chẳng thể "gạn" lại được. Thậm chí cái trí nhớ chiết tiệt của mình cũng đã bắt đầu dở chứng, bắt xóa rồi mới cho lưu cái mới.
Căn nhà của ngoại huyên náo hẳn lên khi lần lượt các gia đình đem tụi trẻ đến. đứa nhỏ nhất đã lẫm chẫm biết đi và "dạ, vâng" được rồi. Mỗi năm tụi trẻ lớn lên lanh lợi là mỗi năm thấy mình chậm chạp đi trông thấy.
Bếp nổi lửa. Những kỷ niệm không đợi cũng ùa về. Các ông các bà cố gắng truyền lại cho thế hệ kế tiếp những nét riêng của gia đình, cũng như những nét chung của mọi gia đình miền Bắc. Mình không dám chắc là đến lúc mình cầm trịch cái đám em út này, nếp nhà còn giữ được. Cái không khí nghiêm nghiêm tôn ti trên dưới rõ ràng, những lầm rầm như cầu nguyện câu chuyện cuộc sống năm cũ và mong ước trong năm mới bên mâm cơm tất niên trong làn khói hương trầm mặc, ai cũng nâng niu "ngày cuối năm" để nó trở nên đặc biệt hơn 300 ngày kia của năm.
Sau khi nấu nướng và ăn uống no say xong đến màn rửa bát. Là chị cả trong nhà, thật chẳng nên mở lời với tụi em út láu cá ranh ma "cứ để đấy chị rửa cho". Chẳng đủ thời gian để chớp mắt một cái, loắng đã không thấy bóng dáng đứa nào quanh quẩn xung quanh. Chị cả ôm chằm bặp lấy bồn rửa bát cả tiếng đồng hồ. Cho đến khi bếp núc sạch như li như lau, thì cũng là khi gió lạnh trở lại, trời tối âm u. Lạnh thấm vào người qua hai bàn tay. Hơi tủi thân một tí xíu.
uống chén trà làm nóng người, co ro, ước gì ...
Lúc này đang ở trong căn hộ bé nhỏ của riêng mình. Dọn dẹp xong vợ bị cảm lạnh (hầu như năm nào cũng thế). Chồng xuýt xoa đỡ vợ vào sofa nằm, đắp chặn cho cái chăn bông to sụ, rồi hai bố con họ lăn vào bếp. Gương mặt chồng căng thẳng đến tội. Con gái lăng xăng ... phá bĩnh. Vợ nằm đó nhìn hai bố con họ mà lòng chợt dâng lên niềm thương yêu ấm áp. Cớ gì phải sợ. Hạnh phúc là được nhìn thấy nhau đây, ở bên nhau đây. Còn gì phải lo, hãy duỗi thẳng chân mà cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ trái tim này. Thỉnh thoảng, chồng nhìn ra nơi vợ nằm hỏi han "mình đã đỡ chưa?", con gái cười híp mắt trêu "mẹ làm nũng bố, lêu lêu".
giờ khắc giao thừa, con gái chẳng thức nổi đã lăn ra ngủ từ lâu. còn hai vợ chồng lo thắp hương, bày biện lọ hoa, cái bàn nước chuẩn bị đón khách ngày mùng 1 trong tiếng bắn pháo hoa bụp bụp đâu đó ngoài kia. rồi lăn vào nhau ngủ một giấc say nồng, vội vã bình yên, điềm tĩnh hưởng thụ, chậm rãi nếm hương vị Tết đầm ấm bên nhau...Một giấc ngủ không cần mơ đâu...
Thật là ... Có một kẻ mơ ngủ như thế đấy ... trong chiều cuối năm. lơ mơ cả năm rồi nên ngày cuối năm cũng chẳng chấp nê kẻ dở hơi này. Chẳng biết ai đã ngán ai nữa, haizzz. Hai mẹ con lại chở nhau về nhà. Ngáp chảy nước mắt vì mệt, vừa chạy xe vừa gà gật. Không có gì tệ xảy ra, thật may. Bởi lẽ, gã nào chạy xe máy tạt qua cũng để lại thứ mùi chua chua khăm khẳm của bia rượu lẫn thịt dưa hành. Một cơ số gã ngồi trong xế hộp thì không thể ngửi được nên càng rủi ro hơn.
Trên đường về, mình hỏi con gái "con có biết người làm nghề gì vất vả nhất trong dịp Tết không". Con gái trả lời không cần nghĩ "người quét rác ạ". Mình chưa kịp khen thì có "giáo cụ trực quan" là 1 túi rác to bự bay từ một nhà ven đường ra, rơi đúng cái cống bắn nước tung tóe. Con gái cười. Mình cũng cười.
Mình thấy thích câu lệnh "rock lên đi!" của một người bạn mỗi khi mình vừa giống 1 con rùa lại cũng giống 1 con đà điểu và cũng loay hoay rối rít giống như 1 con tắc kè hoa. Đại loại là: rụt cổ vào càng sâu càng tối, rúi cái mặt càng sâu càng dơ (vì quên mất thân hình to tổ chảng còn lù lù ra đấy) và khi bối rối không gì tệ hơn 1 con tắc kè (ngố) hoa. hi hi
Mỗi lần rơi vào cảm giác tồi tệ ấy mình thấy còn tồi tệ hơn khi hình dung ra cảm giác ngồi trước anh Quách (diễn giả Quách Tuấn Khanh)... "trước khi khuyên các bạn ấy lập mục tiêu đời mình, tôi luôn hỏi bạn ấy một câu "bạn lập ra mục tiêu đó để làm gì?". bạn phải biết mình làm điều đó để làm gì chứ. không quá quan trọng là bạn có đạt được mục đích đó hay không, mà quan trọng là quá trình bạn thay đổi để có được nó ...sau quá trình đó, dù có đạt được mục đích hay không thì những điều bạn vừa học được đã trở thành vốn sống của bạn rồi" đại loại thế. Nói giỏi ! Nghe rất hay. Nhưng sao mà mình luôn thấy "chuối", chuối cả nải và xanh đến là chát.
Mình cần. Mình cần một cú huých thích đáng. Mình cần 1 cái tát thật đau của một người rất tin mình và ... cũng chính người đó chìa vai ra cho mình chùi nước mắt (và hỷ mũi) vì thương mình. Haizzzz Người đó đang ở đâu giữa hàng tỷ người trên trái đất này? Không phải ở sao Hỏa chứ (ở đó không thể sống một người như thế). Không phải chưa sanh ra chứ (mình không thể chờ lâu thế, hix). Không phải cũng đang chờ mình ở đâu đó chứ (mình hết tuổi chơi ú tim trốn tìm rồi, ra đi)...
Thôi, thế này cũng hay, bạn hãy đến - dù chỉ vài phút thôi - ghé qua nhé - vài phút thôi cho dù bạn rất bận và ái ngại. Khi mình chỉ còn có thể nhìn bạn trong vài phút đó, kịp nhận ra nhưng chẳng thể nói một câu cảm ơn. Hãy bước đến và đừng ngần ngại nắm tay mình thật chặt, cho dù bàn tay ấy gầy guộc thõng thẹo và đầy đồi mồi. Hãy mỉm cười và nói "tớ ở đây rồi nhé". Thế là mọi người yên tâm, mình sẽ đi ngay, đi ngay, không ngoảnh lại. A lê hấp, mình biến mất. Bạn sẽ không phải chịu đựng mình suốt cả một quãng đời dài. Mình khó chịu lắm đấy!
Và rất giàu trí tưởng tượng nữa ;-))
CHÚC MỪNG XUÂN MỚI NHÉ .
Trả lờiXóaHihi, như vậy nó mới giống không khí tết đó, chẳng bù cho mình, nằm vắt vẻo một mình cho đến mùng 1 :D
Trả lờiXóaKhông khí tết không thiếu được sự quây quần,đoàn tụ ạ.cảm ơn bạn đã ghé thăm blog
Xóa