mùng Hai hết Tết

Đã từ năm nảo năm nào, đối với tôi, mùng Hai đã là hết Tết. 

Đối với một kẻ điên rồ như tôi thì ngày nào cũng có thể là "Tết" :-) chẳng cứ ...
Một ngày nào đó trong lòng có thể rung lên vì những xúc cảm đẹp, tạo động lực để qua những ngày hiện tại và nếu dư dả thì tính chút kế hoạch cho tương lai, thì cũng có thể coi là "Tết"
Ấm áp, rung động, mở lòng, mong trở về, mong đoàn viên, tình thương mến thương, tương thân tương ái, hy vọng và ước mơ - đó chính là "Tết". Và Tết chỉ có tròn các ý nghĩa ấy khi đang đặt chân trên mảnh đất quê hương. 

Tối nay qua sáng ngày mai đã hết 3 ngày Tết trong quan niệm của cá nhân tôi.
Có thể coi là khác biệt giữa Tết năm nay và nhiều Tết xưa đó là tôi không khóc vào đêm giao thừa. Như thể năm nay sẽ là năm ít nước mắt. Tự lừa dối mình à, Cả ngố ?! Đã 2 ngày rồi tôi không bước chân ra đường, nhưng vẫn online đọc báo mạng và nghe VOV giao thông, để biết lúc nào mưa lúc nào tạnh, chỗ nào đông chỗ nào vắng. Ngủ nướng, "chín như 1 chiếc xúc xích" (đó là theo cách ví von của con gái). Bữa trưa chưa xong đã nghe mẹ hỏi "chiều nay ăn gì?". Tết, hình như chẳng có gì hay ho hơn là ăn và ngủ. 

Chiều mùng hai Tết, có rất nhiều nhóm phượt đã xuất hành đầu năm, mở đầu cho một năm nữa, đi và đi. 
Tôi thì ngồi và ngồi nữa. Nhưng không phải thiền. 
Nếu có ai lỳ lợm như 1 con ếch ở đáy giếng cổ đến nỗi da nó từ xanh mịn màng đã chuyển thành màu đất cóc cáy, thì đó chính là tôi. 

Càng gặp nhiều những người quan trọng, quan trọng nhất và hơi quan trọng, tỏ ra quan trọng và thấy mình luôn quan trọng, tôi lại càng thấy mình cứ chúi mãi cái mũi to xuống đất. Ở đó có gì thế nhỉ? thưa, chẳng có gì, chỉ có đất. Thế sao cứ chúi mũi xuống không ngẩng cái mặt lên được thế? thưa, đôi lúc cũng nhặt được thứ hay ho vì rốt cuộc thì mọi thứ cũng rơi tuột xuống đất chứ có bay lên giời như bóng bay đâu (bóng bay nổ thì xác nó cũng rơi xuống đất thôi mà). 
Tôi đang giả dối. Chính thế. Ở đâu có cái thứ "giả dối nguyên chất" thì đó là giữa cộng đồng người. Người ta giả dối, sao tôi không thể giả dối. Rốt cuộc thì họ hiểu gì về tôi. Tôi luôn nhút nhát, sợ chốn đông người, sợ người ta hỏi đến mình và rúm lại vì những câu hỏi. Rốt cuộc thì họ hiểu gì về tôi. Khi tôi nhận ra mọi thứ chỉ là ráo hoảnh nói cười giả lả, hỏi chỉ mà để hỏi, để tạo nên các sóng từ thu hút người khác ... tôi cũng cười, cũng nói, cũng có thể hỏi chỉ để mà hỏi. Nhưng tôi không tạo nên bất kỳ thứ sóng nào. Tôi không có nhu cầu thu hút người khác. Đặc biệt là không muốn hút thứ "giả dối nguyên chất" ấy về mình để làm gì. 

Mọi thứ chỉ còn là những trò chơi kỹ năng trong một lớp học toàn trẻ con. Tôi không nhiệt tình chơi. Tôi - đứa trẻ tự kỷ - miệt mài xoa những đầu ngón tay trên những con chữ, những con chữ đen hiện dần lên trên nền trắng khiến tôi an tâm. Những con chữ như đàn kiến đen hiền lành bu lại quanh cục đường trắng. Tôi cảm thấy an tâm với sự câm lặng của chúng. 

Tôi sẽ ra sao nếu không có những con chữ nhảy múa trên nền trắng? tôi không biết nữa. thêm 3 ngày nữa không ra đường, tôi biết mình sẽ rất khó khăn thích nghi lại với tiếng còi xe, tiếng ồn ào ngoài phố xá. Tôi không chịu nổi chúng thêm nữa. Và đặc biệt, thứ "giả dối nguyên chất" dây đầy lên con người ngoài đó. Bốc mùi khó chịu. Tôi thường bối rối khi phải tìm cách nói với ai đó "bạn đã bị vấy bẩn" hay "bạn có mùi khó chịu" ... thường thì tôi im lặng và đôi khi (ngu ngốc) chịu đựng. Và bây giờ, tôi - điếc. Mọi giác quan phản đối sự thỏa hiệp của tôi. Chúng quay lưng lại với tôi và thế là tôi điếc đặc. 

Đó cũng chính là lý do giúp tôi có thể chúi mãi cái mũi to xuống đất, để rồi không còn thấy người ta nhìn mình bằng ánh mắt ái ngại. "Trong cái rủi có cái may", là thế ... 
tôi với tôi với những con chữ trên nền toan trắng ... sao phải gọi tên nỗi cô đơn

8 nhận xét:

  1. ... chẳng biết nói gì ... ngoài lời chúc " có vẻ sáo rổng "

    MỘT NĂM MỚI TƯƠI ĐẸP ....NHƯ XUÂN .

    Trả lờiXóa
  2. Cháu cảm ơn chú đã gửi lời chúc!Cháu thậm chí không biết phải nói gì bây giờ...Có thể đây là một cách hành xử quá thô thiển trong suy nghĩ khá nhiều người (có mất gì đâu vài lời này nọ nhỉ)...tiếc là cháu không muốn phải "khác" ngay chính giữa "nhà" mình

    Trả lờiXóa
  3. Muốn hay không rồi ta cũng phải hoà mình vào dòng chảy ngoài kia, như sáng nay tôi phải đến cơ quan trực Tết chẳng hạn. Mưa, u ám, phố vắng không tiếng còi xe, nhịp sống lặng ... chẳng lẽ không có điều gì làm BB thấy khác?

    Trả lờiXóa
  4. Nhìn thấu suốt bản thân là một may mắn.Được sống đúng là mình - may mắn thứ hai.Mọi thứ xung quanh đổi khác là do nhãn quan của mình cả.Cháu cảm nhận rất nhạy mọi thứ xung quanh đổi khác,nên giờ cháu mới tận dụng mọi cơ hội để nhắm mắt khép cửa quay lưng chầm chậm bước...Bởi đúng như chú nói,muốn hay không rồi ta cũng phải hòa mình vào dòng chảy ngoài kia...Cháu vẫn luôn biết điều đó...

    Trả lờiXóa
  5. Hôm nay em qua nhà chú ThoMoc mới biết nhà mới của chị. Mong rằng chị em mình sẽ có một năm mới nhiều may mắn.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Xin lỗi nhé,chị chưa nhớ ra em là ai :-/

      Xóa
    2. Em Dung đây ạ. Tết năm nay chị có đi được nhiều không ạ? Em năm nay mấy ngày tết chẳng đi mấy, hôm nay các anh chị về nhà em rồi đi đền Sái và đền Cổ Loa chị ạ.

      Xóa