các bài viết trong năm 2007

Còn nhớ lợn hồng không,Gấu Pooh?

một người bạn có hình Gấu Pooh trên Blog. Gấu Pooh đấy mà, anh ! em yêu gấu Pooh từ khi anh cầm tay em để đi chung với em một quãng đường đời dài phía trước... "cũ rồi, bỏ đi!"
bao kỷ niệm trở về, cùng với hình ảnh chú lợn hồng yếu ớt nằm trong vòng tay mạnh mẽ che chở của gấu Pooh .... 
câu chuyện của chúng ta có gì đó đặc biệt hơn mọi người trên trái đất này, mà lại cứ phải nhớ cơ chứ? em vẫn nghĩ, những điều chúng ta đã trải qua cho dù là vui hay buồn, cũng như biết bao người xung quanh ta thôi, mà có hoàn cảnh em thấy còn éo le hơn. mà sao vẫn cứ phải day dứt cơ chứ?

hoa sữa đã thơm quá chừng rồi anh ạ. 
em thanh thản ngửa mặt hít hà mùi thơm hiếm hoi ấy mỗi khi tan sở, đi ngang Nguyễn Du, phố Huế, thậm chí một con phố chưa quen .... 
giờ chúng ta là bạn, là "kỷ niệm" của nhau rồi. em thanh thản đi giữa phố phường Hà nội bé nhỏ lắm mà ta sẽ không bao giờ gặp. có buổi sớm đi làm em cố gắng chụp một góc phố phủ đầy một màu hanh vàng của hoa sữa ở dưới gốc anh ạ, mà không làm sao lên hình được. thế mới biết, chưa ai nắm bắt được hoa sữa. chưa ai nắm bắt được trọn vẹn hồn hoa sữa đâu. một bài hát, một bài thơ, một tấm hình ... chưa thể là hoa sữa trọn vẹn đâu. chỉ có thể ngắm nhìn từ xa. thân cây thẳng tắp, kiêu hãnh, trắng trẻo mịn màng, cây ít tán nhỏ, tập trung hết trên cao kia. Hoa sữa trắng xanh,ở tít trên cao ấy. Hoa tàn thì cũng rơi xuống gốc, nhưng vẫn nguyên hình dáng, không hề có vết dấu héo úa, kiêu hãnh sang trọng lắm, dù nhỏ li ti thôi. Rồi hoa tan vào đất, như thể biến mất kỳ ảo. Để cho lòng người khấp khởi mừng, chờ đợi háo hức đợt hoa mới. Để cho trái tim bao người buồn thương. Để cho tình yêu có thêm mùi của riêng nó. Ở đây, Hà nội, Việt Nam, có một thứ mùi hương của tình yêu - thú vị thật ! 

thế nên,làm sao mà xa Hà nội được. Nơi em cảm nhận mọi thứ cung bậc tình cảm trong bản thân mình thật sự rõ ràng qua mỗi ngày trôi chậm, mỗi tháng dài miên man, mỗi năm thêm tuổi lên mắt. Em thật sự đã bối rối rất nhiều trước cuộc sống, đã tự hỏi nhiều lần "tại sao lại vậy?" trước nhiều vấn đề,và nhất là khi vấp một lần đau tưởng chừng không thể đứng dậy. Vậy mà rồi, một giá trị "phi vật thể" như Hà nội, nơi em sinh ra và là nơi nuôi dưỡng tâm hồn em hôm nay, lại giúp em đẩy lùi sức nặng ngàn cân đè lên trái tim yếu ớt này. Em mệt và đau đớn, nhưng em biết em vẫn sẽ phải đi tiếp. Con đường sao mà xa quá vậy ! 

có lẽ ngày mai ngày kia ngày kìa, một ngày sắp tới gần, Đông về Hà nội. Em không thể vui và mạnh mẽ nếu em không làm điều gì đó cho những người xung quanh em. cho dù không ai cần một sự có mặt muộn màng, cho dù không ai cần một bàn tay xanh xao, cho dù không ai cần một trái tim thật buồn, cho dù không ai háo hức với một khuôn mặt tẻ nhạt, cho dù không còn ai cần đến em, em vẫn phải đi tiếp con đường mà ai cũng phải đi qua, trọn vẹn hay không trọn vẹn theo một nghĩa hẹp là nhìn thấy nhau còn đang tồn tại, đi lại nói năng ...

một ngày mùa Thu hoa sữa rơi, đừng bước qua anh nhé! em sợ chúng đau. Người ta hay ví von người con gái như một bông hoa. Ừ, nhưng đừng như hoa sữa. Hương thơm làm người ta có thể say, có thể chết ngất vì ngộp thở. Mà hình dáng thì lại mờ mờ ảo ảo, sương khói quá, mà phận số thì lại ngắn ngủi quá. là hoa, nhưng đừng là hoa sữa...

mùa Thu sao lại cứ gieo vào lòng người nỗi buồn? Thu cho dù ở một xứ sở không Thu, thì vẫn cứ là Thu, cứ đúng cữ lại trở về trong lòng sự trống vắng, nôn nao, mong chờ một điều gì đó không rõ nghĩa. Thật sự cuộc sống không cho em nhiều lần ngoái đầu lại. Mọi ngả đường đều tấp nập, ào ạt, mọi thứ xô dạt như trong cơn lũ quét. Ngoái lại, em thấy lòng thanh thản và bình an hơn, nhưng biết như thế thì mình sẽ MUỘN, sẽ CHẬM, sẽ CŨ. Nhưng, em là một người như thế mà. phải chăng như thế nên em thuộc về một mùa Thu cũ, một mùa Thu không có anh, chỉ có kỷ niệm mà thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét