các bài viết trong năm 2007

trong chuyến hành hương chạm tới anh ...

Trong chuyến hành hương chạm tới anh, em thấy mình cô độc
Dường như càng đi càng xa, như miền đó chỉ là miền ký ức, miền hoang vu trong ý tưởng
Càng nhớ anh thì anh càng xa, như giọt mưa của đợt mưa cuối mùa thấm vào đất vừa qua mùa lũ
Càng chờ trông anh thì anh càng xa, như mỏi mắt trông một cánh buồm nâu tả tơi sau cơn bão dữ
Càng thương anh thì anh càng xa,như hạt bụi cay nơi mắt trên quãng đường đầy bụi bặm

Khi em nhận ra hình ảnh anh đã in đậm trong trí nhớ, những cảm xúc anh mang đến đã ngấm vào từng nhịp thở, những nét lạ lẫm ngày nào đã thành thân thương, những trách giận đã thành niềm cảm thông ... là khi em biết nỗi sợ một ngày phải xa anh

Có nghĩa chi đâu khi mỗi ngày anh mang đến tặng em một kỷ niệm đẹp (nhưng buồn), buồn vì nó quá đẹp, em nâng niu nó trên tay sợ lơ đãng đánh rơi mất niềm hạnh phúc rưng rưng ấy. Có nghĩa chi đâu khi em phải đối mặt với sự thật, rằng anh như là Mặt Trăng tròn vạnh, đầy đặn, duy nhất sáng trên bầu trời bao la kia. Còn em chỉ là ngôi sao bé nhỏ, một ngôi sao nào đấy có lẽ còn chưa được đặt tên, trên dải đen huyền bí cao xa kia. Mặt Trăng chỉ có một,còn ngôi sao thì có hằng hà sa số. Khi em ngửa cổ nhìn trời đêm, em nhíu mắt nhìn thì thấy Trăng và Sao thân thương đến lạ, có khi là một, lấp lánh, huyền bí. Nhưng khi mở mắt lớn lên thì sẽ thấy, các ngôi sao đua nhau lấp lánh, có ngôi sao ở gần có ngôi sao ở xa, có ngôi sao bỗng trôi vụt qua để ai đó thở dài : thế là một ai đó đã ra đi! ...

Có ngôi sao nào riêng em?

Ngôi sao nào cũng lặng lẽ sáng, rồi cũng sẽ vụt tắt. Các ngôi sao đã có một cuộc sống lấp lánh như thế đấy, để rồi vụt tắt một ngày. Còn Mặt Trăng vẫn tròn vạnh, duy nhất trên bầu trời, bên những vì sao lung linh ....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét